Home » Võ Tòng Đánh Mèo

Category Archives: Võ Tòng Đánh Mèo

Cắn miếng khoai

Lão Hạc đưa củ khoai lang lên mồm, không cắn ngay mà cứ day day, mút mút, lôi ra đút vào, trông không đứng đắn chút nào, xong lão chửi: “Mất dạy!”. “Cụ chửi tôi à?” – Ông giáo vừa bóc khoai vừa hỏi lại. “À không! Tôi chửi Putin chứ! Nga và U-cờ-zai-lạ là láng giềng tốt của nhau, vậy mà hắn nỡ đem quân sang đánh, thế có khác nào ông giáo cầm đòn gánh sang oánh lão Hạc tôi không?”. Ông giáo cắn 1 miếng khoai: “Chuyện bên Tây, kệ cụ nó đi, à nhầm, cụ kệ nó đi!”. Lão Hạc cắn 1 miếng khoai: “Kệ sao được! Nó sẽ tạo tiền đề cho những thằng hàng xóm ngỗ ngược khác được đà bắt nạt các nước láng giềng nhỏ bé”.

Đọc Tiếp…

Bãi phân chó

Chưa bao giờ, nhà văn hoá xã tiếp đón một vị khách nào long trọng nhường vậy: thảm đỏ trải từ đầu đường tới phòng khách, từ phòng khách qua phòng ăn, từ phòng ăn sang toa-loét. Khẩu hiệu, cờ hoa, băng rôn rực rỡ. Cả trăm thôn nữ ngực to, eo nhỏ, váy đỏ, nội y đen, má hồng, mắt xanh đứng thành hàng hai bên nghênh đón.

Đến chi tiết rất nhỏ là giấy chùi đí.t hôm nay cũng được thay bằng loại xịn nhất, chứ bình thường là không có, hoặc có cũng chỉ là mấy tờ báo nội san cũ của xã. Mà chùi bằng cái báo này nguy hiểm lắm: không nói đến việc nó cứng, bẩn, gây xước xát, hỏng hậu môn, mà nghiêm trọng hơn: còn hỏng cả công danh, sự nghiệp. Chả là có lần, bà lao công dọn toa-loét phát hiện một mẩu báo “đã qua sử dụng” có in ảnh ông chủ tịch xã đang cười rất tươi, nhưng mồm ông lại dính một vệt đen đen. Tiên sư bố cái đứa nào mất dạy: bao chỗ không chùi, lại chùi đúng chỗ có ảnh ông; mắt, mũi, tai không chùi, nó chùi giữa mồm ông.

Đọc Tiếp…

Thất tịch bồn lanh

Việc đầu tiên tôi muốn làm sau khi ra tù là đi tìm anh Qảnh Râu Xuy – anh Qảnh thích hoa hồng, nên gọi là Qảnh Rose, phiên âm sang tiếng Việt thành: Qảnh Râu Xuy.

Ngày trước, tôi và anh Qảnh Râu Xuy là những công nhân xúc những nhát xẻng đầu tiên khởi công tuyến đường sắt trên giời. Vừa xúc, anh Qảnh vừa cười, bảo: “Tao ước khi nào tàu chạy, tao với mày sẽ là những hành khách đầu tiên lên tàu”. Ngoài ra, anh Qảnh còn rất nhiều những ước mơ điên rồ, thậm chí bệnh hoạn khác: chẳng hạn anh ước không phải làm gì, vẫn có người mang tiền đến cho anh ăn xài; anh ước có một lâu đài riêng, trong đó toàn là gái để anh chén thoải mái, anh sẽ là ông hoàng trong lâu đài ấy, được tôn kính, sùng bái…

Rồi cái đêm định mệnh ấy đến: đó là đêm anh Qảnh rủ tôi đi xử thằng Vim trọc, vì thằng đó dám nẫng mất em Tâm “giặc” – bạn gái của anh. Anh Qảnh Râu Xuy cay lắm, bảo: “Thằng Vim trọc đó chỉ được cái đẹp trai, tài giỏi, lắm tiền, làm sếp to thôi, chứ xét về tóc, sao nó nhiều bằng tao, vậy mà em Tâm lại lao theo nó”.

Đọc Tiếp…

Phụ nữ và ôtô

Hôm trước tôi với anh Tuất nhậu say, đang định gửi xe bắt taxi về thì chị Xinh – vợ anh Tuất bảo để chị lái cho. Thấy tôi có vẻ hơi lo, chị Xinh giơ luôn cái bằng ra trước mặt tôi, nói: “Đây, chị vừa lấy bằng sáng này xong”.

Nghe nói Thạch Sanh trước khi vào hang giết chằn tinh cứu công chúa đã phải làm vài bát rượu để lấy can đảm. Tôi lúc ấy có lẽ cũng vậy, nếu không nhờ rượu, chắc chả đủ can đảm bước lên xe chị.

Vào trong xe, tôi phê quá thiếp luôn đi. Tỉnh dậy thấy xe vẫn đứng im, tôi hỏi sao chưa đi, chị bảo đang tìm cái chân phanh, vừa thấy nó đây mà giờ đâu mất tiêu. “À, thấy rồi!” – chị reo lên mừng vui. Nhưng rồi một lát sau cái xe vẫn đứng im. Tôi sốt ruột ngó lên, thấy chị đang loay hoay thắt dây an toàn. Chị bảo việc thắt dây an toàn tuy chỉ là một hành động nhỏ, nhưng nó thể hiện đạo đức, trách nhiệm và ý thức rất lớn của người lái xe. Rồi chị càu nhàu: “Sao khó thắt thế nhỉ?”. Tôi bảo: “Đó là dây ghế phụ, dây ghế lái của chị bên tay trái ạ!”.

Đọc Tiếp…

Cậu cả nhà Lưu Bị

Khổng Minh run run đưa con dao sắc lẹm lên gần cổ mình, bàn tay ngập ngừng chuẩn bị siết xuống thì bỗng có tiếng hét to: “Tiên sinh! Đừng làm vậy!”. Khổng Minh quay lại, và nhận ra là Lưu Bị vừa cưỡi ngựa tới, đầu Lưu Bị quấn một cái khăn tang trắng, phía sau yên ngựa chở một xác người được bọc trong tấm chăn loang lổ máu, vẫn đang nhỏ xuống từng giọt tong tong…

“Chuyện gì vậy tiên sinh?” – nghe Lưu Bị hỏi, Khổng Minh buông con dao xuống, thở dài: “Dịch bệnh giãn cách, tiệm tóc đóng cửa, thần phải tự cầm dao cắt thôi. Thế còn chúa công?” – Khổng Minh hỏi rồi hoang mang nhìn lên cái khăn tang trên đầu Lưu Bị, xong lại nhìn xuống cái xác quấn trong tấm chăn đẫm máu…

Đọc Tiếp…

Lũ chó

Cậu Vàng bước vào buồng, thấy lão Hạc đang xóc lọ gạo. Âm thanh lạo xạo rất mỏng, và Vàng biết tỏng: trong lọ đã gần hết gạo…

Vàng thì không sao, hết gạo nó có thể ăn cứt, không có cứt người thì ăn tạm cứt trâu, cứt bò, cứt gà, thậm chí là cứt nó, tức là cứt chó. Nhưng với lão Hạc thì hơi khó…

Vàng thấy lão Hạc đi ra ngõ, nó liền đi theo. Hóa ra, lão sang nhà chị Dậu vay gạo. Nghe lão Hạc trình bày xong, thay vì vào trong lấy gạo, thì chị Dậu lại đứng đó trình bày: “Dịch bệnh giãn cách ở nhà không lương mấy tháng trời, mà ăn uống chi tiêu vẫn vậy, thậm chí còn nhiều hơn, nên con cũng bí lắm cụ ạ! Như anh Dậu nhà con trước đi đóng gạch thuê, tối về mệt là anh lăn ra ngủ vật, giờ ở nhà rảnh, anh toàn vật con ra đóng, nên bị suy nhược, rồi vẹo cột sống, tốn cả đống tiền thuốc men! Cả cái Tí nhà con, trước làm ô-sin cho cụ Nghị, ăn ỉa tắm rửa bên đó, giờ nó ở nhà, tốn thêm tiền gạo, tiền giấy vệ sinh, xà bông, dầu gội. Con đang xin cho nó làm ô-sin online, kiếm đồng ra đồng vào, mà cụ Nghị chưa chịu!”.

Đọc Tiếp…

Bà thợ săn và ba con sói

Cô bé quàng khăn đỏ hôm nay lại quàng một cái khăn xanh bước đi thật nhanh trên con đường nhỏ rợp cỏ xanh, li ti những nhành hoa đỏ, tay cô xách cái giỏ bánh mì mang qua cho ông ngoại.

Ông ngoại cô bé là một nhà từ thiện, ông chuyên vận động, kêu gọi đóng góp tiền, thức ăn cho những người khó khăn, hoạn nạn. Giỏ bánh mì này cũng là cô bé quàng khăn đỏ mang sang ủng hộ để ông làm từ thiện…

Đọc Tiếp…

Tâm nguyện của cụ găm

Cụ Găm hàng xóm nhà tôi bị ung thư dương vật giai đoạn cuối, di căn đến cuống rồi. Trước đây, hai vợ chồng cụ sống rất hạnh phúc, nhưng từ khi cụ mắc bệnh, vợ cụ chán quá, đi cặp bồ với một cậu sinh viên, xong bỏ cụ ra ngoài thuê phòng sống thử cùng thằng đó. Con trai cụ là chú Bim cũng lại bị ung thư dương vật, vợ chú Bim cũng chán quá, dọn ra ở cùng với vợ cụ Găm và cậu sinh viên kia luôn. Từ đó, chú Bim ở vậy một mình chăm cụ Găm, sống cảnh gà trống nuôi bố.

Cụ Găm ngày càng yếu. Sáng nay, cụ gọi chú Bim lại, thều thào: “Chắc lát nữa là bố chết. Bố thèm ăn hàu sống. Trước không dám ăn, vì sợ ảnh hưởng đến cơ quan bị bệnh, nhưng giờ sắp chết, phải chén 1 bữa tẹt ga”. Chú Bim nghe tâm nguyện của bố vậy thì mặt thừ ra: “Hàu chỉ có siêu thị đầu phố mới bán. Mà ngay ngõ nhà mình có chốt kìa, ra phát là phạt vỡ mồm”. Cụ Găm đang hấp hối nghe vậy thì chồm dậy: “Mày tiếc 2 triệu tiền phạt hả? Cứ ứng ra, mai kia có tiền viếng, bố trả!”.

Đọc Tiếp…

Cho ra ngoài , hay cho vào trong ?

Biết tôi đêm qua sẽ xem bóng đá, vợ đe trước: “Độ này đang mất ngủ, đừng có làm ồn, không là ông ăn đủ”. Tức là tôi xem bóng đá nhưng không được hét, cái này rất khó chịu: như sex mà không được rên, như thổi kèn mà không được liếm (thổi kèn rất khô môi, nếu không liếm để làm mềm môi thì tiếng kèn phát ra sẽ rất thô ráp, khó chịu).

Nhưng cái gì, khi đã thuộc về bản năng, thì đến một thời điểm mất kiểm soát, nó cũng sẽ phọt ra: và tôi đã bị phọt ra tiếng la sung sướng khi Hoàng Thuỳ Linh, à nhầm, khi Tiến Linh đánh đầu mở tỉ số. Tiến Linh đánh đầu xong thì vợ ra cầm cái dép đánh đầu tôi, gằn giọng: “Một là ở nhà và xem trong yên lặng. Hai là ở viện, thoải mái xem, thoải mái la, chỉ sợ không xem được vì mắt đã sưng vù, cũng chẳng la được vì quai hàm đã vỡ vụn”.

Đọc Tiếp…

Nghành phò thời dịch

Phò chúng tôi có lẽ là ngành bị thiệt hại nặng nề nhất vì dịch bệnh.

Ví như giáo viên, dạy online tại nhà, vẫn có lương, vẫn được thấy các em học sinh thân thương, thậm chí thấy các bậc phụ huynh đáng kính lướt qua màn hình – dù chỉ là vô tình đang kéo khoá quần khi bước ra từ nhà vệ sinh, hoặc cặm cụi bôi thuốc vào mấy vệt hắc lào quanh bẹn. Có rất nhiều công cụ hỗ trợ việc dạy học trực tuyến, nhưng tôi search Google cả ngày, chưa tìm được phần mềm nào giúp khách và phò giao hợp online được với nhau cả!

Đọc Tiếp…

doc truyen cuoi doc truyen cuoi doc truyen cuoi


Liên Kết Bạn Bè

Quảng Cáo