Home » Võ Tòng Đánh Mèo » Thất tịch bồn lanh

Thất tịch bồn lanh

Tắt chặn Quảng Cáo Để Ủng Hộ 1 Ly Cafe cho mình Bạn Nhé !
 Nghe đọc truyện cười Online trên Tiktok 

Việc đầu tiên tôi muốn làm sau khi ra tù là đi tìm anh Qảnh Râu Xuy – anh Qảnh thích hoa hồng, nên gọi là Qảnh Rose, phiên âm sang tiếng Việt thành: Qảnh Râu Xuy.

Ngày trước, tôi và anh Qảnh Râu Xuy là những công nhân xúc những nhát xẻng đầu tiên khởi công tuyến đường sắt trên giời. Vừa xúc, anh Qảnh vừa cười, bảo: “Tao ước khi nào tàu chạy, tao với mày sẽ là những hành khách đầu tiên lên tàu”. Ngoài ra, anh Qảnh còn rất nhiều những ước mơ điên rồ, thậm chí bệnh hoạn khác: chẳng hạn anh ước không phải làm gì, vẫn có người mang tiền đến cho anh ăn xài; anh ước có một lâu đài riêng, trong đó toàn là gái để anh chén thoải mái, anh sẽ là ông hoàng trong lâu đài ấy, được tôn kính, sùng bái…

Rồi cái đêm định mệnh ấy đến: đó là đêm anh Qảnh rủ tôi đi xử thằng Vim trọc, vì thằng đó dám nẫng mất em Tâm “giặc” – bạn gái của anh. Anh Qảnh Râu Xuy cay lắm, bảo: “Thằng Vim trọc đó chỉ được cái đẹp trai, tài giỏi, lắm tiền, làm sếp to thôi, chứ xét về tóc, sao nó nhiều bằng tao, vậy mà em Tâm lại lao theo nó”.

Nửa đêm, rình lúc thằng Vim trọc đi chơi với em Tâm “giặc” về, anh Qảnh và tôi lao ra đập luôn. Quần nhau một lúc, anh Qảnh bị Vim trọc thụi cho phát vào giữa mặt, anh choáng váng, lảo đảo. Vim trọc vơ luôn thanh sắt của công trình đường sắt trên giời đang thi công định đập anh Qảnh. Thật may, tôi nhào tới kịp thời, đạp một phát vào giữa ngực nó. Lãnh trọn cú đạp của tôi, Vim trọc kêu “hự” phát, rơi luôn thanh sắt, rồi loạng choạng ngã ngửa. Chỉ chờ có thế, anh Qảnh nhặt thanh sắt lên, vụt xuống tới tấp. Trong ánh đèn đường mờ mờ, tôi nhìn rõ máu từ đầu Vim trọc túa ra xối xả, mắt gã trợn ngược, chân co giật liên tục, rồi chậm dần, chậm dần, và cuối cùng dừng hẳn…

“Giết người!!! Bớ người ta giết người rồi!!!” – đám công nhân gần đó vừa hô hoán vừa rầm rập lao tới chỗ chúng tôi. Anh Qảnh và tôi nhìn nhau hốt hoảng, co cẳng chạy về phía đường lớn. Cùng lúc ấy, một con xe ben chở cát phóng qua, anh Qảnh bảo tôi: “Nhảy lên!”. Nhanh như cắt, chúng tôi bật mạnh, bấu chặt vào mép thùng xe. Anh Qảnh gồng tay, rướn người, nhào vào thùng gọn gàng như một con mèo. Tôi cũng dồn hết sức ghì tay chực rướn lên thì “rầm”: bánh sau con xe ben sa vào cái ổ gà và lắc mạnh: cú lắc ấy hất tôi ngã văng xuống đường bất tỉnh…

Đêm ấy anh Qảnh Râu Xuy đã trốn thoát, còn tôi bị bắt và lĩnh án 10 năm tù. Suốt 10 năm trong tù, tôi không nhận được tin gì từ anh Qảnh: có thể anh đang lẩn trốn đâu đó, hoặc bị bắt giam ở một nhà tù nào đó, hoặc thậm chí đã chết rồi…

Ngày ra tù: tôi muốn đi tìm anh. Nhưng biết tìm đâu được đây? Tôi mặc cho bàn chân mình bước trong vô định, và rồi chẳng hiểu sao nó đưa tôi dừng lại ở đúng cái công trình định mệnh năm nào…

“Sao đông thế nhỉ?” – tôi hỏi một chị béo như cái thùng phuy, ngực như hai quả chuỳ, thì chị đáp bằng giọng lầm lì: “Nay là ngày đầu tiên tàu chạy, được đi miễn phí. Gớm, chửi cho rõ lắm vào rồi giờ chen nhau đi đông thế?”. Tôi sững sờ: “Ôi ĐM! Vậy là 10 năm đằng đẵng tôi chịu án tù cũng là 10 năm mòn mỏi bà con thủ đô chịu cái án treo… lơ lửng trên đầu”…

Tôi theo chân chị béo phì, xếp hàng lên tàu. Suốt quãng đường tàu chạy, tôi khóc rất nhiều. Tôi nhớ tới anh Qảnh. Nhớ tới mơ ước của anh năm nào: rằng tôi và anh sẽ là những hành khách đầu tiên ngồi trên con tàu này. Anh Qảnh ơi! Giờ anh nơi đâu? Ước mơ của anh đành dang dở, vì em chỉ có thể hoàn thành một nửa…

Tôi đã cố tình giấu đi những giọt nước mắt bằng cách quay mặt vào trong, nhưng không hiểu sao vị thầy tu – có chỏm râu trắng cùng bộ mặt dâm đãng – ngồi ở ghế bên cạnh vẫn nhận ra. Vị thầy tu ấy lấy một chiếc khăn mùi xoa đưa tôi lau nước mắt. Tôi lau xong, quay sang định trả khăn thì thấy vị thầy tu ấy đã biến mất tự lúc nào. “Một gã thầy tu kỳ quái” – tôi nghĩ vậy, rồi giật mình nhìn lại cái khăn: nó có thêu một đoá hồng, phía dưới cùng đề 2 câu thơ: “Mơ ước năm xưa thành hiện thực. Việc cặc gì đâu nước mắt rơi”…

Hoa hồng, rồi ước mơ năm xưa? Phải chăng là…? Đúng rồi: là anh Qảnh Râu Xuy…

Tôi vùng bật dậy, chạy tìm khắp toa, rồi khi tàu dừng, tôi lùng sục từng ngóc ngách nhà ga, nhưng bóng dáng vị thầy tu có chỏm râu trắng cùng bộ mặt dâm đãng ấy vẫn bặt tăm. Tôi sực nhớ ra cái khăn: nếu là anh Qảnh, hẳn anh sẽ để lại cho tôi một manh mối nào đó. Và quả đúng vậy: bên trong chiếc khăn có giấu một tấm bản đồ…

Tôi lần theo tấm bản đồ và tới được một cái am trông khá cổ quái với một cái tên cũng cổ quái không kém: “Thất Tịch Bồn Lanh”. Tôi thấy cái am này nên gọi là cái âm thì hợp lý hơn bởi phần trên nó hơi nhô cao và rất múp. Cửa và mép âm mọc tùm lum tà la những sợi cỏ dài, rậm rạm và quăn tít như lông đít. Miệng âm khá hẹp với 2 mép uốn lượn 2 bên. Phía trên lối ra vào có cái mỏm rủ xuống nhìn như cái cà vạt, nước chả biết từ đâu rỉ xuống rí rách làm miệng âm lúc nào cũng ướt nhèm nhẹp.

Tôi bước vào trong, thấy phía góc sân có vài anh sư đang luyện hát bolero, phía bên này khoảng năm bảy chú tiểu, cô tiểu gì đó đang tập kịch, còn đằng xa, cả chục ni cô đang nhảy aerobic. Một vị sư thầy đang chỉ dẫn cho các ni cô nhảy, và tôi nhận ra ngay cái chỏm râu trắng cùng bộ mặt dâm đãng: không ai khác, đó chính là anh Qảnh Râu Xuy. Anh đang đi một lượt uốn nắn: ni cô này ngực hơi lệch, ni cô kia mông hơi cao, ni cô nữa thì háng hơi rộng…

Thấy tôi vào, anh Qảnh không hề tỏ vẻ ngạc nhiên mà chỉ cười lớn đầy sảng khoái, nói: “Tao nghĩ mày sẽ đến sớm hơn cơ, ai ngờ, vẫn chậm chạp, vụng về như ngày nào!”.

Tôi đã mong chờ khoảnh khắc hội ngộ này biết bao? Thế mà không hiểu là vì cái đầu trọc và cái áo thầy tu làm cho anh Qảnh trở nên xa lạ, vì cái đám sư, đám chú tiểu, ni cô kỳ dị, hay vì cái không khí, không gian cổ quái của chốn “Thất Tịch Bồn Lanh” này, mà cái giây phút lẽ ra phải thiêng liêng ấy, tôi lại cứ thấy lòng mình cứ nguồi nguội, lành lành, và rờn rợn…

Anh Qảnh dẫn tôi đi thăm một vòng quanh cái “Thất Tịch Bồn Lanh”. Anh chỉ vào đám ni cô đang nhảy aerobic, bảo: “Em xỏ khuyên lưỡi kia kìa, có chiêu cưỡi ngựa moi dưa hay lắm; em xăm con heo ở eo kia thì lại rất giỏi món chọc gậy lốp xe”. Rồi anh khoe là phải xếp lịch cụ thể: cô này 2, 4, 6, cô kia 3, 5, 7, Chủ Nhật thì tất thảy cùng vào một thể…

Rồi tới chỗ mấy chú tiểu đang tập kịch, anh bảo: “Chúng nó đang chuẩn bị tham gia gameshow Thách thức dư luận đấy. Tất cả đều là trẻ mồ côi, đáng thương lắm, và đang phải sống chung với mẹ ruột. Chúng có mẹ ruột khác nhau, nhưng bố ruột thì là chung, là duy nhất, và là chính tao đây!”.

Thấy anh Qảnh đi tới, mấy cô tiểu, chú tiểu cúi đầu: “Chúng con chào thằng cha ông ạ!”. Tôi chưa kịp thắc mắc thì anh Qảnh đã giải thích: “Anh ngủ với bà nó, đẻ ra mẹ nó, nên đương nhiên nó phải gọi anh bằng ông. Rồi anh lại ngủ với mẹ nó, đẻ ra nó, nên nó phải gọi anh bằng cha. Xong anh lại ngủ với nó nên nó có quyền gọi anh bằng thằng. Vai trò nào, vị trí nào cũng đều thiêng liêng, không bỏ được, nên gọi gộp lại thành thằng cha ông cho nó hợp với thuần phong mỹ tục”.

Cuối cùng, anh Qảnh Râu Xuy đưa tôi vào xem cái phòng thờ mà anh tâm đắc nhất – nơi mà mỗi ngày rằm, mùng 1, anh sẽ ngồi lên bàn thờ để các mẹ vợ, các vợ, các cháu, các con cúng anh như thánh sống.

Vậy là những ước mơ quái đản, bệnh hoạn của anh năm nào giờ đều đã thành hiện thực: anh chẳng phải làm gì, chỉ ngồi không, người ta tự mang tiền từ thiện đến cúng cho anh ăn xài; anh có một “lâu đài” riêng, trong đó toàn là gái để anh chén thoải mái; anh đang là ông hoàng trong lâu đài ấy, được thần dân kính tôn, sùng bái…

Anh Qảnh Râu Xuy rủ tôi ở lại “Thất Tịch Bồn Lanh” tu cùng anh: hàng tháng anh hứa chia tiền từ thiện cho tôi; hứa tuyển thêm nhiều ni cô mới để tôi đổi món; mẹ vợ, vợ, và các con của anh tôi chén thoải mái… nhưng tôi từ chối.

Lúc tôi cáo biệt ra về, anh Qảnh Râu Xuy thở dài, hỏi: “Mày có hối tiếc điều gì không?”. Tôi đáp: “Có! Suốt 10 năm trong tù, tôi ôm trong lòng nỗi tiếc nuối: giá như đêm định mệnh ấy, tôi khuyên bảo, ngăn cản anh, thay vì nhận lời cùng anh đi giết thằng Vim trọc. Còn bây giờ, tôi lại ôm trong lòng một nỗi tiếc nuối: giá như cái đêm định mệnh ấy, tôi đừng đạp thằng Vim trọc ngã ngửa, mà để mặc cho nó cầm thanh sắt ấy lên… thì có lẽ sẽ tốt hơn, anh Qảnh Râu Xuy ạ!”.

Tác giả: Vo_tonq_danh_meo

doc truyen cuoi doc truyen cuoi doc truyen cuoi


Liên Kết Bạn Bè

Quảng Cáo