Home » Võ Tòng Đánh Mèo » Cậu cả nhà Lưu Bị

Cậu cả nhà Lưu Bị

Tắt chặn Quảng Cáo Để Ủng Hộ 1 Ly Cafe cho mình Bạn Nhé !
 Nghe đọc truyện cười Online trên Tiktok 

Khổng Minh run run đưa con dao sắc lẹm lên gần cổ mình, bàn tay ngập ngừng chuẩn bị siết xuống thì bỗng có tiếng hét to: “Tiên sinh! Đừng làm vậy!”. Khổng Minh quay lại, và nhận ra là Lưu Bị vừa cưỡi ngựa tới, đầu Lưu Bị quấn một cái khăn tang trắng, phía sau yên ngựa chở một xác người được bọc trong tấm chăn loang lổ máu, vẫn đang nhỏ xuống từng giọt tong tong…

“Chuyện gì vậy tiên sinh?” – nghe Lưu Bị hỏi, Khổng Minh buông con dao xuống, thở dài: “Dịch bệnh giãn cách, tiệm tóc đóng cửa, thần phải tự cầm dao cắt thôi. Thế còn chúa công?” – Khổng Minh hỏi rồi hoang mang nhìn lên cái khăn tang trên đầu Lưu Bị, xong lại nhìn xuống cái xác quấn trong tấm chăn đẫm máu…

Lưu Bị xuống ngựa, cười như nông dân được mùa: “Ta không có giấy đi đường. Nếu không thế này thì sao thông được chốt mà đến đây gặp tiên sinh?”. “À! – Khổng Minh khẽ cười – vậy cái khăn tang là lý do ra đường trong trường hợp bị chốt kiểm tra; nếu khăn tang không được, thì cái chăn quấn xác nhỏ máu tong tong kia sẽ là cứu cánh với lý do: đưa người đi cấp cứu. Trường hợp xấu nhất là cán bộ chốt nghi ngờ rồi mở chăn ra kiểm tra, thì trong chăn sẽ là lợn – một mặt hàng thiết yếu. Đúng không chúa công?”.

Lưu Bị cười khùng khục: “Đúng là cái củ thục gì tiên sinh cũng đoán được thật!”. Dứt lời Lưu Bị đạp cái chăn rơi “uỵch” xuống đất, rồi mở tung cái chăn ướt sũng, tanh ngắt mùi máu ấy ra: một con lợn sề to như con lợn nái mới được mổ xong còn tươi roi rói. Lưu Bị vừa cười vừa nói: “Nhưng có một điều chắc chắn tiên sinh không ngờ tới”. Khổng Minh chưa kịp hỏi là điều gì, thì từ vết mổ phanh chỗ bụng con lợn sề: một cậu thanh niên lồm cồm bò ra…
“Chào tiên sinh đi con!” – nghe Lưu Bị nhắc, cậu thanh niên cúi đầu lễ phép: “Dạ! Cháu chào bác ạ!”. Khổng Minh cười khà khà: “Chú thôi, ta kém tuổi bố cháu mà!”. Cậu thanh niên ngại ngùng: “Dạ, tại râu chú dài quá, cháu tưởng hơn tuổi bố cháu”. Khổng Minh lắc đầu: “Râu của mấy ông trong Tam Quốc cũng giống như lông của phò ở Quất Lâm, dài chưa hẳn đã già, ngắn không chắc đã non, con ạ!”.

Vừa rót trà vào chén cho Lưu Bị, Khổng Minh vừa hỏi: “Chúa công chuẩn bị đánh chiếm “vùng đất cấm”, việc binh bộn bề, sao vẫn có thời giờ qua chơi?”. Lưu Bị cười: “Đang giãn cách, quân chỉ đánh online nên cũng nhàn! Với lại ta không qua chơi, mà có việc muốn nhờ tiên sinh tư vấn”. Khổng Minh nhấp một hụm trà, phe phẩy cái quạt lông gà, giọng khề khà: “Thằng con chúa công vừa biết điểm thi đại học đúng không?”. Lưu Bị gật đầu vẻ rầu rầu: “Điểm trung bình môn chỉ được 6 thôi tiên sinh ạ!”. Khổng Minh chép miệng: “6 thì cũng gọi là khá, nhân 3 môn lên là 18 điểm. Đủ đỗ mấy trường hạng trung rồi!”. Lưu Bị thở dài: “Không, cháu nó thi được mỗi môn đầu trót lọt thôi, hai môn sau chưa kịp thi thì bị bắt quả tang mang tài liệu, đình chỉ luôn. Và cái môn đầu ấy là môn nhân hệ số 2, chứ thực tế cháu nó được 3 điểm, giờ ta chẳng biết phải làm sao với nó nữa tiên sinh ơi!”.

Khổng Minh lặng người, cạn lời mất một hồi, mãi mới mấp máy được môi: “Đại học không phải con đường duy nhất. Cháu nó có đam mê gì khác không?”. “Có đấy – Lưu Bị đáp – trong thời gian giãn cách, cháu miệt mài lên mạng nghe các bài giảng đạo lý của thầy Huấn, xong lại chuyển qua kênh dạy xây của thầy Lộc fuho!”. Khổng Minh lấy hơi, như định nói gì đó, nhưng rồi lại phẩy tay, kiểu như chán chả buồn nói, xong hỏi tiếp: “Thế cháu nó có năng khiếu nghệ thuật gì không?”. Nhắc đến nghệ thuật, Lưu Bị hào hứng hẳn lên: “Nó có khiếu thổi kèn, lại mau nước mắt, hơi tí khóc nhè, nên ta cho nó đi thổi kèn đám ma. Đắt show lắm! Đám nào muốn được nó thổi thì phải đặt lịch trước cả tháng!”.

Khổng Minh nghe thế thì hai con mắt rực sáng: “Đó! Hãy cho nó theo cái nghề đó! Lính của chúa công ra trận chết la liệt, mà chết thì phải làm đám, đám thì phải có kèn, nó khỏi lo thiếu việc? Nếu nó tài năng, sớm muộn cũng thành nghệ sĩ kèn đám ma nổi tiếng. Nổi tiếng rồi có thể giúp người, giúp đời, bằng cách kêu gọi từ thiện. Giờ lũ lụt, dịch bệnh triền miên, dân đói khổ rất nhiều. Làm cái nghề mà có thể giúp ích được cho người, cho đời, thử hỏi còn gì ý nghĩa và tuyệt vời hơn được nữa?”.

Được những lời của Khổng Minh, bố con Lưu Bị như vén mây mù thấy trời xanh, chắp tay cảm ơn rồi bịn rịn cáo từ. Nhưng Lưu Bị vừa định nhảy lên ngựa thì Khổng Minh sực nhớ ra điều gì, bèn níu tay Lưu Bị lại: “Quên chưa hỏi: thằng con chúa công tên gì ấy nhỉ?”. Lưu Bị cười hì hì: “Cháu nó là Lưu Manh”. Khổng Minh sững người như bị sét đánh, cái quạt lông gà rơi khỏi tay, sà ngay xuống đất, mặt Khổng Minh tái mét, miệng lắp bắp: “Nếu đã là Lưu Manh thì bảo cháu đừng kêu gọi từ thiện nữa! Thất đức lắm chúa công ạ!”.

Tác giả: võ tòng đánh mèo

doc truyen cuoi doc truyen cuoi


Liên Kết Bạn Bè

Quảng Cáo