Cụ Găm hàng xóm nhà tôi bị ung thư dương vật giai đoạn cuối, di căn đến cuống rồi. Trước đây, hai vợ chồng cụ sống rất hạnh phúc, nhưng từ khi cụ mắc bệnh, vợ cụ chán quá, đi cặp bồ với một cậu sinh viên, xong bỏ cụ ra ngoài thuê phòng sống thử cùng thằng đó. Con trai cụ là chú Bim cũng lại bị ung thư dương vật, vợ chú Bim cũng chán quá, dọn ra ở cùng với vợ cụ Găm và cậu sinh viên kia luôn. Từ đó, chú Bim ở vậy một mình chăm cụ Găm, sống cảnh gà trống nuôi bố.
Cụ Găm ngày càng yếu. Sáng nay, cụ gọi chú Bim lại, thều thào: “Chắc lát nữa là bố chết. Bố thèm ăn hàu sống. Trước không dám ăn, vì sợ ảnh hưởng đến cơ quan bị bệnh, nhưng giờ sắp chết, phải chén 1 bữa tẹt ga”. Chú Bim nghe tâm nguyện của bố vậy thì mặt thừ ra: “Hàu chỉ có siêu thị đầu phố mới bán. Mà ngay ngõ nhà mình có chốt kìa, ra phát là phạt vỡ mồm”. Cụ Găm đang hấp hối nghe vậy thì chồm dậy: “Mày tiếc 2 triệu tiền phạt hả? Cứ ứng ra, mai kia có tiền viếng, bố trả!”.
Tôi hiểu là chú Bim không tiếc tiền, vấn đề là dù có bị phạt thì họ vẫn không cho mình đi qua. Tôi bảo chú thử gọi ra siêu thị đầu phố hỏi xem người ta có ship không, vì nghe nói là shipper được phép hoạt động rồi. Chú Bim lập tức gọi luôn, siêu thị bảo hàu sống thì đầy, đang bơi tung tăng luôn, nhưng siêu thị có mỗi một shipper, trong khi khách còn nhiều người đang chờ, mà cậu shipper lại đang giận nhau với người yêu nên xin nghỉ buổi chiều để làm lành. Nếu làm lành thành công thì tối sẽ ship, còn không thì phải mai, hoặc kia, tuỳ thuộc vào việc bạn gái của cậu shipper là người giận dai hay là độ lượng.
Chú Bim nghe thế thì lấy điện thoại, gọi ship qua ứng dụng, nhưng chú gọi cả 5-6 hãng thì đều bị tắt hết. Tôi cười bảo: “Chỉ có shipper của các sàn thương mại điện tử và shipper của siêu thị, bưu chính mới được phép hoạt động thôi. Chứ mấy app giao hàng vẫn bị cấm ạ!”. Chú Bim ngao ngán: “Thế những lúc cần ship hàng gấp thế này thì phải làm sao?”.
Tôi nghĩ một lát rồi vỗ vai chú, bảo: “Đi theo cháu”. Tôi lấy xe máy, kêu chú Bim ngồi lên, và làm theo những lời tôi dặn, đảm bảo sẽ “thông” được chốt. Đúng như dự đoán, các anh dân phòng thấy xe tôi lập tức chặn lại. Chưa để các anh hỏi, tôi đã lên tiếng trước: “Em đưa người đi cấp cứu”. “Bị sao thế?” “Dạ, thượng mã phong ạ!”.
Ánh mắt dò xét đổ về phía chú Bim đang ngồi sau xe tôi: công nhận chú Bim diễn đạt: mặt tái nhợt, da xanh lét, mắt lờ đờ, hai tay ôm chặt bẹn, cũng chả biết chú vẩy nước từ lúc nào mà đũng quần chú lại còn hơi ươn ướt. Thực ra chú Bim từng bị thượng mã phong vài lần rồi, nên giờ, coi như chú chỉ hồi tưởng lại những gì đã xảy ra, chứ không có gì quá khó khăn cả…
Mấy anh dân phòng không chút nghi ngờ, vẫy gậy cho qua. Bằng cách ấy, tôi và chú Bim đã thông… qua mấy chốt và lấy được chân kinh, à nhầm, lấy được hàu sống mang về…
Cầm túi hàu sống tươi rói, tanh ngòm, chú Bim hí hửng chạy đến bên giường bố, giọng sung sướng: “Con mua được hàu về đây rồi! Bố thích ăn tái chanh hay chấm xì dầu mù tạt?”. Vừa hỏi, chú Bim vừa cầm vai cụ Găm mà lắc, nhưng cụ Găm vẫn nằm bất động, mắt trợn ngược: cụ không thể đạt được tâm nguyện cuối cùng là được ăn một bữa hàu đã đời, bởi trong lúc chờ đợi tôi và chú Bim đi mua hàu, do tuổi cao sức yếu, cụ đã trút hơi thở cuối cùng… Chú Bim lắc mạnh quá, một mẩu giấy nhỏ từ tay cụ Găm rơi ra. Tôi nhặt lên, trong mẩu giấy có ghi mấy từ nguệch ngoạc: “Đem nướng mỡ hành cho bố!”.
Chú Bim làm đúng theo di nguyện của bố mình: mang hàu đi nướng mỡ hành. Nhưng người ăn không phải cụ Găm, mà lại là tôi và chú – tất nhiên sau khi đã thắp hương trên bàn thờ cụ. Vừa ăn hàu, chú Bim vừa trầm tư. Tôi hỏi: “Chú nhớ bố à?”. Chú lắc đầu: “Không! Bố chú bệnh tật vậy, đi sớm cũng coi như là giải thoát”. “Thế chú trầm ngâm điều gì?” – Nghe tôi hỏi, chú Bim xúc một con hàu cho vào mồm nhai nhồm nhoàm, đáp: “Chú chỉ thắc mắc: Tại sao shipper của các sàn thương mại điện tử và siêu thị thì được phép hoạt động, còn shipper công nghệ thì lại không? Nhu cầu ship hàng lớn vô cùng, trong khi lực lượng shipper của siêu thị lại mỏng. Giá mà các ứng dụng giao hàng được phép hoạt động, người mua sẽ đỡ phải đi ra ngoài. Và bố chú, hẳn đã được ăn hàu trước khi ông nhắm mắt…”.
Nguồn : Võ tòng đánh mèo