Home » Posts tagged 'truyen voz f17' (Page 3)

Tag Archives: truyen voz f17

Bóng

Thằng bạn tôi nó làm rất nhiều nghề. Đầu tiên nó đi lái taxi, nhưng bị say xe nên lái được một đoạn là nôn hết ra vô lăng, lại phải dừng lại lau chùi. Ngày nó nôn vài chục lần, khiến xe rất nặng mùi, thành ra khách sợ, không dám lên xe nó. Số lần nó nôn tỉ lệ nghịch với số khách nó đón được, thế nên trong khi các đồng nghiệp của nó bận rộn chạy liên tục không hết khách thì nó lại ế ẩm, toàn phải đỗ xe mở điện thoại lên xem sex. Thường những vị khách hiếm hoi mà nó đón được đều là những người bị ngạt mũi kinh niên hoặc viêm xoang mãn tính.

Thấy thu nhập từ lái taxi không đủ tiền mua data 3G, nó ấp ủ ý định chuyển nghề. Một lần tình cờ xem được cái clip dạy hoạn lợn trên Youtube, nó thấy hoạn lợn cũng dễ nên mày mò nghiên cứu, rồi tự học thêm cả hoạn chó, hoạn gà và quyết định về quê hành nghề hoạn.

Đọc Tiếp…

Chuyện lão hạc

Nghe tiếng rú rít điên cuồng trong nhà, tưởng cậu Vàng bị làm sao, tôi lao vội vào, nhưng không phải cậu Vàng, mà là lão Hạc: lão đang gào thét, cầm điếu cày phang bôm bốp xuống cái laptop.

“ĐM cụ bị điên à!” – nghe tiếng tôi hét thất thanh, lão Hạc mắt đỏ ngầu ngẩng lên, rồi lão thừ người, buông rơi cái điếu cày, ngồi thụp xuống, giọng thiểu não: “Phải! Tôi đang điên đây ông giáo ơi! Ôm laptop canh từ sáng đến giờ để mua vé chung kết mà cái ĐKM nó cứ click vào là đơ, đến phần thanh toán rồi nó vẫn đơ” – vừa nói lão Hạc vừa bưng mặt khóc tu tu…

Rồi như sực nhớ ra điều gì, lão Hạc gạt nước mắt, rút ví ra tờ 500k ấn vào tay tôi, nài nỉ: “Ông giáo là chỗ quen biết với cụ Bá, nhờ ông giáo mua giúp tôi một cặp với, khán đài C, D thôi cũng được. Ông giáo nhá?”. Tôi nhẹ nhàng gỡ tay lão Hạc ra, thở dài bảo: “Vụ này khó đấy cụ ạ! Lúc sáng chị Dậu cũng nhờ mua hộ, nhưng tôi cũng chịu”. “Vậy không có cách nào để mua được vé nữa hay sao ông giáo?” – lão Hạc vừa hỏi vừa ngước nhìn tôi như để chờ đợi một tia hi vọng le lói. Tôi ngập ngừng: “Thực ra thì vẫn có cách… Vừa rồi, tôi thấy thằng Bá Huồi với cả con Bá Hướm chúng nó rao bán vé…”.

Đọc Tiếp…

Ai là cao thủ

Hồi học cấp 3, hắn giành giải nhất cuộc thi Đường lên đỉnh Ốt-trây-li-a, được sang Úc du học chuyên ngành công nghệ thông tin. Học xong hắn ở lại Úc làm việc, và trở thành thủ lĩnh của Anlonymous – nhóm hacker nổi tiếng nhì thế giới, sau Anonymous. Lý do hắn không trở về Việt Nam là bởi hắn tự cho mình là một trong những hacker giỏi nhất, và coi Việt Nam là vùng trũng của công nghệ thông tin thế giới.

Chả thế mà khi bà cô hắn ở Việt Nam gọi sang nhờ hắn hack hộ cho một cặp vé bán kết AFF Cup thì hắn ức tí hộc máu chết vì cảm thấy bị sỉ nhục: Ai lại nhờ một hacker hàng đầu thế giới đi làm cái việc cỏn con như thế?! Tuy nhiên, hắn vẫn cố kìm giận mà điềm đạm đáp lại: “Vâng thưa cô! Nhưng không phải một cặp, mà là hàng nghìn cặp, cho cả lò, cả làng nhà cô đi xem bóng đá luôn”.

10h website mới mở bán, nhưng trước đó cả chục phút, hắn đã xâm nhập đồng thời kiểm soát được hoàn toàn hệ thống, chỉ chờ đúng giờ G là hắn sẽ nhập lệnh và tạo ra hàng nghìn giao dịch ảo. Hắn bình thản đếm ngược từng giây: 4… 3… 2… 1… và Enter! Nhưng rồi hắn ngã ngửa, không tin vào mắt mình nữa: Trên màn hình hiện lên chình ình dòng chữ: “Hết vé!”.

Đọc Tiếp…

Gã bác học kì dị và phát minh diệu kì

Từ khi còn rất nhỏ, bác Học đã bộc lộ những dấu hiệu của một thần đồng: vừa chào đời xong, bác Học đã có thể cất tiếng khóc oe oe; chưa đầy một tháng tuổi, bác đã biết tự đi vệ sinh ra bỉm; hai tuổi biết cầm bút viết linh tinh ra giấy; ba tuổi đã nói được bi bô một số từ vô nghĩa…

Đúng như dự đoán, lớn lên, bác Học trở thành một nhà bác học với niềm đam mê nghiên cứu khoa học vô bờ. Ngay cả khi đã lấy vợ thì niềm đam mê ấy vẫn không suy giảm: rất nhiều đêm, trong khi vợ bác Học đã tắm rửa sạch sẽ nằm gối mông cả giờ trên giường để đợi chờ, thì bác Học vẫn cứ ngồi trong phòng làm việc, cho các chất hóa học vào trong lọ thủy tinh rồi xóc lọ làm thí nghiệm. Và lại đúng như dự đoán: bác Học bị vợ đuổi khỏi nhà, phải lên núi sống một mình trong cái hang đá lạnh lẽo.

Mấy năm ở cùng vợ chả nghiên cứu được cái gì, vậy mà chỉ sau 3 tháng bị vợ đuổi, bác Học đã cho ra lò được 3 phát minh vĩ đại phục vụ cho cuộc sống nhân loại.

Phát minh đầu tiên là chiếc quạt kì diệu: có thể quay và tạo ra gió mát mà không cần sử dụng điện, ắc-quy hay pin. Theo bác Học thì chiếc quạt này hoạt động dựa trên nguyên lý chong chóng: khi được một lượng gió nguồn đủ lớn – có thể là gió tự nhiên hoặc gió từ một chiếc quạt chạy điện khác – thổi vào thì cánh quạt của nó sẽ tự quay và tạo ra gió. Tuy là gió tạo ra không mạnh và cũng không mát bằng lượng gió nguồn, nhưng với một chiếc quạt hoạt động không cần điện năng, thì kết quả như vậy thật sự rất ấn tượng.

Đọc Tiếp…

Bố già

Bố già Vito Corleone ngồi bên cửa sổ căn biệt thự, trầm ngâm nhìn xuống phía dưới sân – nơi đám cưới con gái ông đang diễn ra linh đình, náo nhiệt.

Khách đã ngồi ăn kín các mâm. Giò chả, thịt thà, tôm cua mâm nào cũng còn nguyên, vì khách chỉ tập trung ăn mấy món miến, canh, măng luộc, rau xào, để dành những món thịt kia lát gói mang về cho con cho cháu. Bởi thế bà con nơi đây, khi đi ăn cưới thì ai cũng mang theo một cái túi ni-lông, còn khi ăn cưới về thì ai cũng u lên một cục trong túi quần, đoạn gần ngay bẹn – một tập tục rất đẹp của người dân vùng Sicily!

Không giống đám cưới những nơi khác chỉ có phù dâu, phù rể: đám cưới của người Sicily còn có một loại phù nữa, ấy là phù phong bì. Đội phù phong bì này có nhiệm vụ đứng trước cổng chặn và kiểm tra phong bì của khách: khách nào đi 5 lít sẽ được mời vào mâm cỗ ngon 5 lít; khách đi 2 lít sẽ được dẫn vào ngồi mâm 2 lít (với thức ăn ít hơn và thái độ phục vụ ghẻ lạnh hơn); khách đi 5 chục thì bị mời ra góc sân ngồi cắn hướng dương và uống nước chè.

Đọc Tiếp…

Giết con chim nhạ

Đường Tăng cưỡi ngựa cả ngày đau đít quá thì lúc này cũng đã xuống ngựa đi bộ cùng ba đồ đệ. Nắng hoàng hôn vàng ươm hắt xuống con đường chiều quanh co khiến cho năm cái bóng người ngựa ấy trải dài, mấp mô in lên sườn đồi tròn trĩnh thoai thoải phía trước mặt, tựa như năm ngón tay của trai gã phong tình đang dày vò bộ ngực ửng hồng của cô thôn nữ còn trinh.

Mấy thầy trò đều đã thấm mệt nên muốn tìm chỗ nghỉ qua đêm. Đi thêm một quãng nữa, họ gặp hai quán trọ: một chắc mới khai trương, rất khang trang, phòng ốc to, gọn gàng, có chỗ để ngựa, có điều hòa, K+, wifi cùng mấy cậu phục vụ choai choai đứng mời chào đon đả; một thì lụp xụp, tối tăm, tường tre, mái lá, chả có gì cả, chỉ có mỗi em gái mặt mũi son phấn lòe loẹt, mặc chiếc quần bò rách ngắn hở bẹn và chiếc áo hai dây cũn cỡn lộ cả xu chiêng.

Ngộ Không, Bát Giới và Sa Tăng đồng loạt quay ra nhìn sư phụ, ý như muốn hỏi sư phụ định thuê nhà trọ nào. Sư phụ hắt hơi sổ mũi liền mấy cái, bảo: “Ta độ này đang có dấu hiệu viêm xoang, nằm điều hòa hay chảy nước mũi và một số loại nước khác, rất khó chịu. Thôi, thuê cái chỗ quán lá kia đi, cho nó gần gũi với thiên nhiên. Với cả nhìn cái kiểu son phấn và phong cách ăn mặc thiếu thốn rách rưới của cô gái kia thì biết ngay cô ấy là con gái nhà lành, chúng ta là người tu hành, đương nhiên phải hướng tới cái thiện, cái lành”.

Đọc Tiếp…

Lấy vợ không khó

Con em họ mình đến tuổi lấy chồng rồi nên được khá nhiều anh săn đón, theo đuổi. Trong số đó có một anh rất đẹp trai và hát cực hay. Rồi một ngày, anh ấy đã đưa nó về phòng trọ của anh ấy, xong anh cầm đàn ghita lên, với tay bật quạt. Con em mình hỏi: “Trời lạnh mà sao anh bật quạt vù vù vậy?”, anh ấy bảo: “Vì anh chuẩn bị hát tặng em bài ‘Lời của gió’”. Nói xong, anh ấy dạo đàn và hát luôn. Đến cái đoạn “Gió hãy nói rằng anh yêu em” thì anh ấy dừng lại, giựt một sợi cói ở cái chiếu rách trải trên tấm phản gỗ trong phòng anh ấy. Con em mình còn chưa hiểu anh ấy định làm gì thì đã thấy anh thoăn thoắt những ngón tay đan đan, bện bện, chỉ loáng sau đã làm thành một cái nhẫn cói xinh xinh. Rồi anh ấy dịu dàng nâng bàn tay con em họ mình xong đeo cái nhẫn cói ấy vào, giọng thì thào: “Em lấy anh nhé?”. Mình hỏi thế mày có nhận lời không, con em lắc đầu, nói là chẳng hiểu sao nó rất có ác cảm với những anh chàng đẹp trai, khéo tay, ngọt ngào và hát hay như vậy! Thế là nó cắt liên lạc luôn với anh ta kể từ hôm ấy…

Đọc Tiếp…

Chàng cử nhân và nàng hoa hậu

Tôi cho con Mercedes S600 dừng lại trước cổng nhà sư phụ rồi hồi hộp mở cửa xe xách giỏ quà bước xuống. Mười năm xa quê hương không có dịp về thăm sư phụ, nhưng tự đáy lòng, lúc nào tôi cũng quan tâm và dõi theo người: tất cả các tút sư phụ post lên Phây, tôi tuy không đọc, nhưng đều like, còm-men, và chia sẻ.

Mười năm mới hội ngộ nên cả sư và trò đều xúc động, mừng mừng tủi tủi, đến nỗi cả khi đã vào nhà, ngồi xuống bàn, và sư phụ đã rót đầy tách trà đẩy về phía tôi rồi, mà giọng sư phụ vẫn chưa hết bồi hồi: “Nghe nói con lập nghiệp ở nước ngoài hả? Nào, kể cho sư phụ nghe: mười năm qua con ở đâu? Làm gì để đạt được thành công như hôm nay?”.

Tôi cười, lễ phép nhấp một hụm trà rồi chầm chậm cất giọng: “Dạ, mười năm qua, con công tác bên Lào, làm ô-sin quét dọn, nấu nướng ở một xưởng mộc. Công việc vô cùng thấp hèn, khóc nhọc, nhưng con chưa bao giờ từ bỏ ước mơ, khát vọng của mình. Bởi vậy, những lúc rảnh rỗi, con thường chăm chú đứng xem đám thợ làm việc. Vốn thông minh, sáng dạ từ nhỏ, cộng với đức tính ham học hỏi, chịu khó quan sát, nên chỉ một thời gian ngắn sau, con đã nắm hết được các bí quyết và kỹ thuật làm nghề…”.

“Sau đó, con tách ra mở xưởng riêng để khởi nghiệp đúng không?” – giọng sư phụ háo hức. Tôi lắc đầu: “Dạ không! Sau đó con trúng Laolott, được hơn trăm tỉ”. “Laolott là cái gì?”. “Dạ, là xổ số kiểu Mĩ ở Lào, giống Vietlott ở mình đó sư phụ!”.

Đọc Tiếp…

Bãi phân bò

Đông là bạn học cùng lớp cấp 3 với tôi. Tính tình Đông nhút nhát, gặp người lạ cứ im thin thít, nên mọi người gọi là Đông “thít”. Nhút nhát vậy nhưng Đông “thít” lại học giỏi nhì lớp, sau mỗi tôi. Hơn 10 năm kể từ ngày tốt nghiệp cấp 3 ra trường, tôi cũng không có dịp gặp lại Đông. Hôm trước nghe tin Đông vừa bị tai nạn lao động rất nặng nên tôi quyết định tìm đến nhà Đông để hỏi thăm.

Nhà Đông “thít” nằm sâu tít trong một con ngõ nhỏ hai bên mọc um tùm những khóm hoa cứt lợn, lổn nhổn những bãi cứt bò, trước nhà có cái cổng mốc xanh, loang lổ như cứt trâu, trên lợp ngói xi măng xỉn màu, thâm sì như cứt gà.

Hơn mười năm mới trở lại ngôi nhà này, nên khi dừng xe trước cổng, những kỉ niệm lại ùa về khiến lòng tôi nao nao khó tả: kia là cây trứng cá mà có lần tôi đã trèo lên nhìn trộm em gái nhà bên tắm. Do bị vướng tàu lá chuối nên tôi chỉ nhìn được có nửa người: từ mông trở xuống. Nhìn một hồi đến lúc em ấy xoay người lại mới biết nhìn nhầm: không phải em, mà là bố em đang tắm; vẫn còn đó cái đống gạch cũ bên vườn mía mà nhiều lần tôi lẻn ra ngồi ỉa bậy, vừa ỉa vừa bẻ mía chén ngon lành. Bất chợt tôi thấm thía câu thơ của một thi sĩ nào đó rất nổi tiếng mà tôi không biết tên: “Khi ta ỉa chỉ là nơi đất ỉa. Khi ta đi cứt bỗng hóa tâm hồn”.

Vừa bước vào nhà, một con chó dữ tợn lao vào tôi chực cắn, nhưng nhận ra người quen, nó khựng lại giây lát rồi quẫy đuôi mừng rối rít. Không giống như con chó, thằng Đông “thít” đang nằm trên chiếc giường chỗ góc nhà chỉ quay ra nhìn tôi bằng ánh mắt vô hồn, ngơ ngác.

Đọc Tiếp…

Xôi lạc và xôi xéo

Thằng bạn tôi kêu rằng cả tuần liền nó mất ngủ vì đêm nào bố nó cũng hiện hồn về, mặt bố nó buồn thiu mà chả biết có chuyện gì. Tôi hỏi: “Bố mày hiện hồn có nói gì không?”, nó lắc đầu bảo không, vì bố nó bị câm. Tôi lại hỏi: “Bố mày không ra dấu hay diễn tả bằng cử chỉ gì à?”, nó lắc đầu bảo không, vì bố nó bị liệt. Tôi thắc mắc: “Thế sao mày không hỏi luôn xem bố mày muốn gì?”, nó lắc đầu bảo không được, vì bố nó bị điếc.

Tôi bảo được rồi, tối tôi sẽ qua nhà nó ngủ cùng, để khi bố nó hiện về, tôi sẽ tìm cách hỏi giúp cho. Đêm đó, lúc tôi với nó đi ngủ thì mọi chuyện bình thường, nhưng tới khoảng quá nửa đêm là tôi bắt đầu cảm thấy sự lạ. Tôi khều khều thằng bạn dậy, giọng thều thào: “Hình như bố mày về rồi đấy! Tự nhiên tao thấy lạnh toát hết sống lưng này”. Thằng bạn tôi vừa há mồm ngáp vừa chửi: “ĐM! Cái điều hòa nó đang phả thẳng vào người mày thế kia thì lại chả lạnh. Đừng có đổ oan cho bố tao”.

Đọc Tiếp…

doc truyen cuoi doc truyen cuoi doc truyen cuoi


Liên Kết Bạn Bè

Quảng Cáo