Home » Truyện ma ngắn » Chất thải y tế thu hút những thứ gì

Chất thải y tế thu hút những thứ gì

Tắt chặn Quảng Cáo Để Ủng Hộ 1 Ly Cafe cho mình Bạn Nhé !
 Nghe đọc truyện cười Online trên Tiktok 

Một câu chuyện về Lực lượng vũ trang Singapore

Tại Singapore tất cả công dân nam có đủ điều kiện sức khỏe đều phải thực hiện nghĩa vụ quân sự trong vài năm (hiện giờ thì là hai năm còn trước đây, trong chuyện tôi đang kể thì là hai năm rưỡi). Hiện giờ Singapore được coi là một hòn đảo hơi có phần ma quái. Mặc dù là một nơi có phát triển trọng yếu đô thị hóa cao đất nước này vẫn có rất nhiều góc khuất tối tăm và rùng rợn. Những góc tối ghê rợn ấy thường có ở nhiều khu căn cứ và bãi tập của Lực lượng Vũ trang Singapore.

Câu chuyện là, vào năm 2000, lúc đó tôi còn là một lính cứu thương trong 1 tiểu đoàn bộ binh. Tuy chúng tôi vẫn phải chạy theo bộ binh trong đám bùn đất và trong rừng khi luyện tập thì cuộc sống ở khu căn cứ của chúng tôi khá tốt. Nguyên nhân là do trung tâm y tế tại căn cứ cũng kiêm luôn trung tâm y tế hỗ trợ ngay bản thân Bộ Quốc phòng. Thêm vào đó, trang thiết bị ở đây khá là sang. Cho dù hơi tệ khi phải núp đi chỗ khác, vì trông lôi thôi lếch thếch trong lúc có một vị tướng hay quan chức cấp cao đến kiểm tra. Chúng tôi có được lợi ích là không phải tự mình dọn dẹp khu trung tâm y tế và chúng tôi lại còn có cả điều hòa và TV trong khu vực chờ nữa. Cũng có một chuyện về trung tâm y tế này nữa nhưng hôm nay tôi sẽ không nói về chuyện đó.

Vì là một trung tâm ý tế nên chúng tôi thường hay tạo ra khá nhiều chất thải y tế- những vật nhọn nhiễm khuẩn (kim tiêm), các băng cuốn đã dùng, vân vân. Những thứ này đều được tập trung ở những chiếc hộp đựng kim màu vàng và chúng thường được thu gom một lần một tuần rồi thải ra một đơn vị xử lý rác thải.

Với cường độ sử dụng thường xuyên trong quân đội, có 1 sai sót trong lịch trình và đơn vị xử lý rác 1 tháng trời không đến thu gom rác. Thực ra thì đây cũng không phải vấn đề, mặc dù những cái hộp đựng kim chất đống kia đầy những cái kim nhuốm máu, nhưng thật tình thì chúng không chiếm nhiều diện tích nên chúng tôi kín đáo xếp chúng thành chồng ở phía sau 1 phòng điều trị.

Không may là thời gian đó có 1 ông cán bộ cấp cao mới nhận chức, mà ông ta lại đang khá rảnh rỗi nên muốn tiến hành một loạt các cuộc thanh tra trung tâm y tế. Những cái hộp kim chất đống không được thải bỏ sẽ phản ánh không tốt về tác phong làm việc của đại đội trưởng chỉ huy lính cứu thương, vì vậy mà ông ấy yêu cầu chúng tôi vứt mấy cái hộp đi.

“Bằng cách nào được?” Chúng tôi hỏi

“Tôi đếch quan tâm. Cứ làm chúng biến đi là được. Giấu chúng vào phòng ngủ của các cậu ấy.”

Phòng ngủ của chúng tôi ở trên khu trung tâm y tế 2 tầng và thật tình chúng quá tuyệt so với 1 doanh trại quân đội. Là những lính cứu thương chúng tôi không nằm dưới sự chỉ huy trực tiếp của các sĩ quan bộ binh vì vậy không ông nào thèm kiểm tra phòng ngủ của chúng tôi. Vì vậy mà chúng tôi đã bố trí cho chỗ của mình theo sở thích với 1 cái TV, 1 dàn loa âm thanh nổi và máy chơi game PlayStation ở góc phòng (chúng tôi thường tổ chức các giải đấu trò Crash Team Racing khá quyết liệt).

Bản thân nơi chúng tôi ngủ là một căn phòng rộng lớn với những cửa sổ nhìn ra ngoài ở 1 bên tường, và 1 dãy cửa sổ kèm theo 1 cánh cửa ra vào ở phía tường bên kia, nối với hành lang (chúng tôi bịt cửa sổ hành lang bằng giấy báo nên không có ai nhìn vào được). Hai bức tường còn lại thì có mấy cái giường và kệ tủ cách đều của chúng tôi – có tất cả 12 cái giường, mỗi bên tường 6 cái. Giàn PS, loa, và TV ở trong 1 góc của bức tường hành lang.

Chúng tôi cuối cùng lại chất đống hộp kim ở cuối góc phòng bên kia. Vài ông lính cứu thương Malay không vui vẻ lắm về vấn đề này vì theo phong tục của họ, để máu hay bất cứ sản phẩm thừa nào từ cơ thể con người trong nơi ở sẽ dẫn dắt các linh hồn ô uế vào. Dù thế nào đi chăng nữa chúng tôi cũng không còn lựa chọn khác, vì ông Chỉ huy trưởng sẽ khiến cuộc sống của chúng tôi trở lên khổ sở nếu chúng tôi không xử lý đống hộp đó. Hơn nữa chúng tôi cũng không thể vứt mấy thứ rác thải gây thảm họa sinh học này vào thùng rác được.

Rắc rối nảy sinh ngay đêm hôm đó. Một vài ông ngủ bị bóng đè. Trong số họ có mấy gã đã phản đối lại việc để đống hộp trong phòng nên tôi chỉ bỏ qua và cho rằng đó là sự bắt đầu của chứng sợ hãi bùng nổ trong đám đông. Đêm thứ hai tôi tỉnh dậy và nghe thấy tiếng nhạc phát ra. Điều này cũng không có gì là lạ cả vì rất nhiều ông trong phòng thường ngồi dậy hút thuốc và chơi bài tới tận 1 giờ sáng hoặc hơn, hầu như đêm nào cũng có.

Tôi không có hào hứng lắm với bài bạc nên tôi cũng chỉ ngồi dậy nhập cuộc được 1 lúc, và rồi đi ngủ ngay lúc nửa đêm sau khi hút 1 điếu cuối. Thông thường thì mấy tay bài bạc sẽ rút gọn về giường mà không thèm tắt radio đi nên tôi hầu như toàn dậy vào lúc 3 giờ sáng, tắt cái radio đi rồi quay lại giường. Cũng có 1 cái giường nữa chắn giữa giường tôi và cái radio nhưng gã đó ngủ khá say nên cái radio chả làm phiền đến gã mấy.

Vậy là đêm đó tôi thức dậy lúc 3 giờ, với tiếng radio phát nhạc dịu dàng êm ái nhưng gây khó chịu như mọi lần. Tôi đang cố thu hết sức lực để ngồi dậy và ra khỏi giường thì đột nhiên nhận ra hai điều.

Đầu tiên là căn phòng rất lạnh. Không phải mát mẻ, mà là lạnh. Chúng tôi ở đây chỉ cách đường Xích đạo 1 độ, giữa tháng 6, trong 1 căn phòng chỉ được làm mát bằng quạt mà lại thấy lạnh. Thứ hai là, cái radio đang tự đổi kênh. Việc này không thể thực hiện với 1 cái điều khiển nào cả. Nó chỉ có 1 cái núm kéo để di chuyển tần số. Và nó cũng không chỉ chuyển qua lại các kênh đâu – nó dừng lại ở các kênh nhất định – không chỉ là các kênh tiếng Anh mà chúng tôi đều nghe mà là các kênh nhạc xưa cũ có phát các bài hát cổ của Malay và Trung Quốc từ thập niên 50, 60. Giống như thể có 1 ông già nào đó đang cố tìm một kênh mình thích.

Tôi vẫn đoán là có 1 gã nào đó đang nghe nhạc trên đài trong bóng tối nên tôi ngồi dậy và nhìn qua bên đó. Không có ai ở trước cái radio cả. Lúc đó khá tối nhưng có vài ánh sáng hắt ra từ đèn đường phía bên ngoài đường và hành lang. Tôi sẽ có thể nhìn thấy chí ít là 1 cái bóng nếu như có bất cứ ai ở đó.

Chẳng có gì cả. Chỉ là một căn phòng lạnh buốt xương với 1 cái radio tự động chuyển kênh. Tôi bỏ cuộc liền, trùm chăn kín mít quá đầu và quay lại giấc ngủ.

Đêm hôm sau lúc ăn sáng, cái tên ngủ say bên cạnh giường tôi ra gần chỗ tôi. Hắn ta trông khá lo lắng và mệt mỏi. Khi tôi hỏi hắn về vấn đề đó hắn hỏi lại tôi “Anh cũng nghe thấy à?” Sau đó hắn không nói gì về việc ấy nữa.

Người dịch : taladaica

doc truyen cuoi doc truyen cuoi doc truyen cuoi


Liên Kết Bạn Bè

Quảng Cáo