Home » Truyện ma voz

Category Archives: Truyện ma voz

Tiếng động lạ buổi đêm

Tôi tưởng mình đã tưởng tượng ra những tiếng động bên ngoài cho đến khi tôi thấy những dấu vết vào buổi sáng.

Tuyết rơi dường như đã vô tận. cứ mỗi khi có vẻ tuyết đã ngừng rơi, thì những đám mây trắng và phẳng như tờ giấy ấy lại kéo tới cùng với nó, đám tuyết chết tiệt.

Đọc Tiếp…

Cơ chế tự động

Đã bao giờ bạn bỏ quên điện thoại của mình?

Khi nào thì bạn nhận ra là mình đã quên nó? Tôi đoán bạn không chỉ đập tay vào trán và nói “chết tiệt” chẳng để làm gì cả. bạn không chỉ đơn giản là tự nhiên nhận thấy. gần như lúc nào cũng là bạn tìm điện thoại trong túi quần, túi xách, và bối rối đôi chút bởi vì nó không ở đó. Rồi sau đó bạn nhớ lại từng khoảnh khắc vào buổi sáng.

Đọc Tiếp…

Con búp bê Betsy

Cũng như mọi người khác bây giờ, tôi đã có 1 tuổi thơ bất hạnh. Ai mà chẳng có? Bố bỏ đi trước khi tôi ra đời và chỉ còn 2 mẹ con chăm sóc cho nhau, nhưng đó lại là thứ mà bà ta chẳng hề có . Bà ấy bị lôi ngược trở về với nghiện ngập,với cuộc sống ăn chơi chè chén thâu đêm như trước khi tôi ra đời, không lâu sau căn hộ 2 phòng ngủ của chúng tôi đã trở thành cái động thuốc phiện. Suốt 5 năm đầu đời, tôi đã phải chập chững bước đi trong cái “làn sương” khủng khiếp đó. Khói thuốc tràn ngập cả hành lang từ phòng khách đến tận khe cửa phòng ngủ tôi. Những ngày như thế cứ kéo dài đằng đẵng.

Đọc Tiếp…

Lá thư kì lạ từ nhà tù St. Louis.

Có thể tôi đã không hề phòng bị chút nào khi anh ta đến lúc 3 giờ chiều. Anh ấy gõ cửa rất nhẹ nhàng so với hình thể cao hơn 1m9 với bờ vai rộng và mấy ngón tay to, rậm lông. Khi tôi hỏi có thể giúp gì được, anh ta thò tay vào trong cái áo khoác, rút ra một phong thư, và đưa nó cho tôi. Ai đời đi mặc áo khoác vào tháng 8 chứ? Tôi nhận lấy bức thư và nhìn sơ qua. Mặt trước đã bị dán tem lên vài lần với thong tin của Trung Tâm Cải Tạo St. Louis. Một bức thư từ nhà tù. Tuyệt chưa. Tôi không quen ai trong tù hết. Rồi, tôi để ý dòng ghi chú đính vào phía sau lá thư. Khá đơn giản:

“Xin hãy cho phép người đưa thư có mặt để chứng kiến việc đọc lá thư này.”

Đọc Tiếp…

The bedroom

Chào các bạn, nãy giờ tôi vẫn chưa ngủ được.

Thỉnh thoảng tôi thức khá trễ. Tôi yêu vợ của tôi, rất nhiều. Rất rất nhiều. nhưng, cứ thỉnh thoảng là tôi thức trễ. Vợ tôi thì đã lên giường, và tôi thì thức. Lướt web hay chơi game, xem TV

Tôi đã ngủ thiếp trên ghế sofa như thong thường , và tôi bị đánh thức bởi vợ của mình đang đứng cạnh tôi, khóc lóc, lay tôi thức dậy. Tôi hỏi cô ấy có chuyện gì vậy, nhưng cô không nói gì cả. Cô ấy chỉ ôm lấy tôi và nức nở. Tôi vuốt lấy mái tóc và an ủi cô ấy.

Đọc Tiếp…

Điều tra hiện trường

Tôi yêu thích công việc mình đang làm vì nó mang lại câu trả lời thỏa đáng mà cho mọi người. Giải quyết 1 vụ án đối với tôi cũng là giúp cho mọi người dứt ra khỏi đau thương qua khứ mà tiếp tục sống. Song có lúc có những vụ án không thể phá giải được, dù những vụ như vậy cũng khá hiếm. Trong hơn 22 năm làm nghề điều tra, tôi chỉ bắt gặp khoảng 20 vụ như vậy – những vụ án mà tôi không thể điều tra phá án thành công. Có những vụ khiến tôi vẫn nhớ như in, vì chúng khá là kỳ quái. Những vụ án đó khiến tôi tin rằng trên đời này vẫn còn nhiều thứ tôi chưa được biết đến.

Đọc Tiếp…

Chấn thương tâm lý thủa nhỏ

Việc xảy ra vào sinh nhật lần thứ 13 của tôi, và để mừng sinh nhật bố tôi quyết định đưa tôi đi cắm trại. Chúng tôi chuẩn bị hành lý và đến gần trưa thì bắt đầu khởi hành đến Appalachians. Vào khoảng 4h chiều thì chúng tôi cũng đến chỗ đậu xe và lúc này thì trên bầu trời mặt trời đã lên khá cao.

Bố tôi cầm đống hành lý còn tôi thì gắng hết sức để mang phụ ông. Sau đó Ông đưa chúng tôi đến chỗ cắm trại. Khoảng 10 phút sau lúc đang trên đường đi thì bố tôi trông thấy một cái biển đề “Đất tư nhân: Cấm lai vãng”. Vì là một người ưa phiêu liêu nên ông chỉ thấy con đường băng qua mảnh đất này phủ kín bụi cây cỏ nên ông cho ngay là chẳng có ai ở đây hàng năm trời. Ông ngoái cổ lại nhìn tôi với ngầm ý “tuyệt vời chưa” và bắt đầu bò xuống phía dưới cái hàng rào cao nửa mét.

Đọc Tiếp…

Tín Hiệu

36 triệu 400 ngàn. Đó là con số dự đoán những nền văn minh tồn tại trong thiên hà của chúng ta, theo như phép tính nổi tiếng của Drake. Suốt 78 năm nay, chúng ta đã phát đi mọi thứ về mình – từ cái máy radio, tivi, lịch sử nhân loại, những khám phá vĩ đại – đến cả thiên hà . Chúng ta đã lên tiếng về sự tồn tại của mình đến khắp vũ trụ bao la, tự hỏi liệu chúng ta có 1 mình hay không. 36 triệu nền văn minh, đã gần 1 thế kỉ lắng nghe, chúng ta vẫn chưa nhận được hồi đáp nào . Chúng ta cô độc.

Đến khi tầm 5 phút trước.

Đọc Tiếp…

Tầng hầm

“Đưa tao bịch snack đây.” Tommy cất tiếng dọa nạt

“Tớ không có ,” Tôi trả lời.

“Thế thì kẹo dẻo.” Cậu ta nói, không cho tôi cơ hội van xin.

“Tớ cũng không có!” Tôi đáp.

“Mày biết như thế nghĩa là gì rồi chứ ?” Cậu ta hỏi, ánh mắt liếc qua cánh cửa sắt đã rỉ sét, “Mày sẽ được 1 vé xuống tầng hầm!”

“Không!” Tôi rên rĩ 1 cách vô vọng.

Đọc Tiếp…

Đừng bao giờ ngủ với kẻ điên

Vài năm trước, đang từ trong lớp bước ra xe, tôi để ý thấy 1 cô gái rất đáng yêu với mái tóc đen xõa dài đang ngẩn ngơ xung quanh khuôn viên trường và luôn chú tâm vào cái điện thoại như thể là dò bản đồ vậy. Tôi bước tới và nói “Có vẻ cậu bị lạc à, cần giúp đỡ không?” Cô đáp lại tôi 1 nụ cười tươi và bảo cô đến đây để đón người bạn của mình vô tình khóa mất cửa xe. Tôi chọc vẻ mặt cô ấy lúc bị lạc và cô đỏ mặt vì xấu hổ, sau tràng cười ngượng ngùng cô hỏi liệu có thể mượn điện thoại của tôi được không của cô bị hư rồi.

Nói dối không chớp mắt , mới đây cô ấy vừa dõi mắt vào điện thoại mình trước khi tôi tiếp cận và tôi có thể thấy rõ màn hình vẫn còn sáng. Tôi cũng không thắc mắc gì, cô ấy xinh quá mà. Tối đó tôi để ý trong danh bạ có thêm 1 cái tên mới. “Jess ” Ngay lập tức tôi bắt đầu nhắn tin cho cô.

Đọc Tiếp…

doc truyen cuoi doc truyen cuoi doc truyen cuoi


Liên Kết Bạn Bè

Quảng Cáo