Home » Võ Tòng Đánh Mèo » Cuối cồn cũng như lùng

Cuối cồn cũng như lùng

Tắt chặn Quảng Cáo Để Ủng Hộ 1 Ly Cafe cho mình Bạn Nhé !
 Nghe đọc truyện cười Online trên Tiktok 

Tôi không bao giờ quên buổi chiều hôm ấy, khi tôi đang ngồi ôn thi đại học trước thềm nhà thì một cụ già râu tóc bạc phơ bước vào xin nước uống. Uống xong, cụ không đi ngay mà cứ đứng đấy nhìn tôi chằm chằm. Tôi còn chưa kịp nói gì thì cụ già đã cất lời: “Con đang lo sợ môn thi ngày mai đúng không?”. “Sao cụ biết?” – tôi thốt lên ngạc nhiên, vì quả thực đó là môn tôi bị mất gốc và không ôn tập được gì. Cụ già cười hiền từ: “Vì sao ta biết không quan trọng, quan trọng là ta có cách giúp con thi tốt”.

Nói rồi cụ già lấy trong chiếc bị cói đeo bên vai ra hai cái gói nhỏ đưa cho tôi và bảo: “Mai vào phòng thi, lúc nào thấy bí, hãy mở cái gói xanh ra, nó sẽ giúp con làm bài dễ dàng”. “Vậy còn cái gói màu đỏ này thì sao?” – tôi hỏi rồi giơ cái gói còn lại lên. “Cái gói ấy con cứ giữ lại, đến khi nào thấy cuộc sống thật sự khó khăn, bế tắc thì hãy mở ra. Nhớ: chỉ mở khi nào con thấy cuộc sống thật sự khó khăn, bế tắc!” – cụ già nhắc lại rồi chào tôi và bước vội đi…

Hôm sau, vào phòng thi, đọc đề phát là tôi bí ngay. Chợt nhớ tới bảo bối của cụ già, tôi vội lấy cái gói màu xanh mở ra thì thấy hai con xúc xắc: con thứ nhất khắc các số 1, 2, 3, 4, con còn lại khắc các chữ cái A, B, C và D. Tôi tung 2 con xúc xắc lên, chúng xoay tít một hồi rồi dừng lại: con thứ nhất dừng ở số 1, con thứ hai dừng ở chữ B. Tôi lập tức khoanh tròn đáp án B cho câu số 1. Cứ thế, chỉ một loáng tôi đã làm xong bài thi… 

Năm ấy, tôi đỗ thủ khoa. Rất nhiều lần tôi rất muốn tìm cụ già để cảm ơn nhưng đành chịu vì không biết tìm bằng cách nào. Thi thoảng, tôi lại lôi cái gói màu đỏ ra và tự hỏi: “Bên trong này là cái gì?”. Tự hỏi thế thôi chứ tôi không dám mở, vì tôi vẫn nhớ lời cụ dặn: “Chỉ mở ra khi cuộc sống thật sự bế tắc, khó khăn!”.

Đời sinh viên thảnh thơi trôi qua cái vèo. Tôi cầm tấm bằng tốt nghiệp ra trường đi xin việc nhưng không chỗ nào nhận, phải làm đủ nghề tay chân như bồi bàn, bốc vác, xe ôm mà vẫn không đủ sống. Quá khó khăn và bế tắc, tôi quyết định mở cái gói màu đỏ ra thì thấy bên trong có một mảnh giấy nhỏ ghi dòng chữ: “Cuối cồn Cũng Như Lùng”. Cũng Như Lùng là tên một cái cồn nhỏ cách làng tôi một đoạn không xa. Tôi lập tức phóng xe tới đó…

Đến đầu cồn, tôi dừng xe, đi bộ về phía cuối cồn theo chỉ dẫn trên mảnh giấy và theo tiếng sáo du dương đang vẳng bên tai. Tiếng sáo ngày càng gần hơn, đưa tôi tới chỗ một cái cây cổ thụ. Và rồi tôi vỡ òa nhận ra dưới gốc cây là cụ già ấy: vẫn râu tóc bạc phơ, vẫn nụ cười hiền từ. Thấy tôi, cụ già ngừng thổi sáo, vẻ mừng vui, nói: “Cuối cùng con cũng đã tới!”…

Tôi chạy tới bên, cầm tay cụ, nghẹn lời: “Cụ ơi! Con đang khó khăn và bế tắc quá rồi! Cụ có cách nào giúp con với!”. Nghe tôi nói, cụ già mỉm cười, đưa cây sáo lên miệng huýt một hơi dài, lập tức từ dưới nước, từng đàn vịt con nườm nượp nối đuôi lạch bạch chạy tới chen chúc nhung nhúc, vừa chạy vừa thi nhau kêu “cặc cặc”. Tôi ngơ ngác: “Ủa? Vậy là sao hả cụ?”. Cụ già lại cười hiền từ, đáp: “Ta chuyên cung cấp vịt giống. Vịt này dễ nuôi, lớn nhanh, trứng đẻ rất đều, con mà nuôi sẽ mau hoàn vốn. Đang có khuyến mại nếu mua số lượng lớn đấy!”.

“Thế còn cái chuyện cụ vào nhà con xin nước rồi cho con bảo bối?” – nghe tôi thắc mắc, cụ già cười khằng khặc: “Nhà đéo nào có con chuẩn bị thi đại học mà ta chả vào. Là chiêu marketing để tiếp cận tập khách hàng tiềm năng thôi con! Có bạn bè gì thì giới thiệu đến chỗ ta: Cuối Cồn Cũng Như Lùng! Nhé!

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo

doc truyen cuoi doc truyen cuoi doc truyen cuoi


Liên Kết Bạn Bè

Quảng Cáo