Con Heo

Tắt chặn Quảng Cáo Để Ủng Hộ 1 Ly Cafe cho mình Bạn Nhé !
 Nghe đọc truyện cười Online trên Tiktok 

(chuyển thể từ bộ phim không cùng tên)

Ngồi ngựa liên tục nửa ngày đường, lại phải bịt khẩu trang kín mít nên Đường Tăng thấy khá đau đít, bèn kêu đồ đệ dừng chân nghỉ một lát. Thấy phía xa xa có đám họp chợ lao xao, Đường Tăng bảo: “Mấy đứa ra chợ xem có gì mua về cho thầy giải khát”.

Ba đồ đệ chạy đi rồi, Đường Tăng tháo dép kê mông, ngồi tựa lưng vào một gốc cây đu đủ cổ thụ xòa bóng mát, tỏa hương bát ngát, vừa thiu thiu ngủ thì thấy Ngộ Không chạy về, ôm theo bốn, năm quả dưa hấu. Đường Tăng giọng không vui: “Sao mua nhiều thế? Đã bảo đang dịch bệnh, kinh tế khó khăn, thắt chặt chi tiêu cơ mà!”. Ngộ Không hồ hởi: “Dưa hấu giải cứu, rẻ lắm sư phụ ơi! Có 8k một cân thôi, mua 4 tặng 1”. Đường Tăng sửng sốt: “Rẻ vậy à? Sao mua ít thế? Mua mấy chục quả luôn đi! Cái này là việc thiện mà”. Ngộ Không ngần ngại: “Đường xa, mang theo mấy chục quả dưa vất vả lắm thầy!”. Đường Tăng xua tay: “Ta ngồi trên yên ngựa, con thì đi trước mở đường, việc mang hành lý là của Bát Giới với Sa Tăng, kệ chúng nó tự lo”. Ngộ Không nghe sư phụ nói phải, định chạy ra chợ mua thêm dưa thì Đường Tăng đã gọi lại: “Từ từ, bổ dưa ta ăn cho đỡ khát đã!”.

Đón miếng dưa hấu từ tay Ngộ Không, Đường Tăng ngạc nhiên: “Ồ, dưa hấu giống mới! Ta đã ăn dưa hấu ruột đỏ, ruột vàng nhiều rồi, còn dưa hấu ruột trắng này là lần đầu tiên ta được thưởng thức đấy!”. Nhưng vừa đưa miếng dưa lên mồm cắn, Đường Tăng đã lè lưỡi, nhả ra luôn: “Dưa này dành cho người bị tiểu đường hả con? Nhạt VKL! Thôi, mang ra trả, đòi lại tiền đi!”.

Đường Tăng vừa dứt lời thì thấy Sa Tăng trở về cùng một cỗ xe ngựa ba gác tự chế của tập đoàn 27/7, phía sau xe chở liểng xiểng những hòm tủ. Đường Tăng thắc mắc: “Chúng ta tối đâu là nhà, ngã đâu là giường, đêm nằm gốc cây, ngày trú vệ đường, con mua đồ gỗ nội thất làm gì?”. Sa Tăng cười hì hì: “Không phải đồ nội thất. Là quan tài giải cứu ạ! 90k một chiếc, mua 3 tặng 1, rẻ lắm sư phụ ơi! Đang mùa dịch bệnh, người ta thì nấp trong nhà, còn thầy trò ta lại lang thang du lịch khắp nơi, khả năng ngỏm khá cao, nên con mua luôn 4 chiếc, cần là có cái dùng luôn ạ!”.

Đúng lúc ấy thì Bát Giới cũng về tới nhưng chỉ đi tay không, Đường Tăng vẻ thất vọng: “Ngộ Không giải cứu được năm quả dưa, Sa Tăng giải cứu được bốn cái quan tài, còn con, không giải cứu được gì sao?”. Bát Giới ngập ngừng: “Dạ… Con giải cứu phò ạ! Có 60k một cuốc, đá 2 tặng 1, rẻ lắm sư phụ ơi!”. Đường Tăng, Ngộ Không và Sa Tăng nghe vậy đều tỏ ra bực bội, bởi trong khi Ngộ Không và Sa Tăng luôn nhớ tới sư phụ và các huynh đệ, mang đồ giải cứu về để tất cả dùng chung, thì thằng Bát Giới ích kỉ lại âm thầm làm việc thiện một mình…

Đợi Ngộ Không mang trả dưa đòi lại tiền xong xuôi, bốn thầy trò tiếp tục lên đường. Sau khi băng qua một cánh rừng, thầy trò Đường Tăng thấy hiện ra trong làn sương mờ ảo lừng lững một cái cổng thành, phía trên cổng có ghi chữ: “Đông Lào”. Dưới chân thành, từng nhóm cảnh vệ mặt đeo khẩu trang, tay lăm lăm gươm đao đang tuần tra gắt gao, bất kì ai nhập thành đều bị giữ lại để đội quân y kiểm tra thân nhiệt và xác minh lộ trình di chuyển.

Vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt 4 thầy trò: bởi họ đến từ Đông Thổ Đại Đường – một ổ dịch Cu-nôn-ra khổng lồ. Nếu bị phát hiện, họ chắc chắn sẽ bị giữ lại 14 ngày trong khu cách ly. Lịch trình đi lấy kinh đã được lên chi tiết và chuẩn xác đến từng ngày: nếu bị giữ lại 14 ngày, tức là dân chúng xứ Đông Thổ Đại Đường sẽ đồng loạt bị chậm kinh 14 ngày: chậm kinh vài ngày thôi người ta đã lo sốt vó rồi, đằng này, chậm những 14 ngày – chỉ nghĩ đến đấy Đường Tăng đã thấy rùng mình…

Tốp lính cảnh vệ đã tiến đến chỗ thầy trò Đường Tăng tự bao giờ, một tên trong đám hỏi bằng giọng nghiêm nghị: “Bốn người một ngựa này từ đâu tới?”. Đường Tăng trong lòng khá hoảng nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ vẻ điềm đạm, chắp tay trước ngực đáp: “Chúng tôi là hoà thượng từ Đông Th… Dạ… từ Đông Timor sang Tây Trúc thỉnh kinh ạ!”

Nói xong, Đường Tăng vội đưa tay kéo khẩu trang lên che kín sống mũi vì sợ có thể một tên nào đó trong đám ấy đã từng xem Tây Du Ký sẽ nhận ra mình. Tốp lính cảnh vệ kiểm tra, xét hỏi một hồi sau đó dẫn bốn thầy trò đi đo nhiệt độ, dặn dò kỹ lưỡng đủ điều rồi cuối cùng mới đóng dấu vào hộ bạ – một loại sổ thông hành giống như hộ chiếu ngày nay – cho phép bốn thầy trò nhập thành. Được đóng vào hạ bộ, à nhầm, hộ bạ rồi, Đường Tăng sướng tê người, vội vàng giục các đồ đệ nhanh chóng lên đường…

Đi được một đoạn khá xa, khi cái cổng thành Đông Lào đã khuất dần trong màn sương mờ ảo, Đường Tăng đang định thở phào thì lại nghe tiếng vó ngựa dồn dập từ phía sau lưng mỗi lúc một gần. Đường Tăng quay lại và nhận ra là toán lính cảnh vệ đang đuổi theo sát mình…

“Mời bốn vị theo chúng tôi về khu cách ly!” – Một tên trong đám cảnh vệ vừa nói vừa thúc ngựa phóng vượt lên chặn đường. Bốn thầy trò còn chưa kịp hỏi lý do tại sao thì một tên cảnh vệ khác đã cầm cái điện thoại giơ lên. Đường Tăng há hốc mồm nhìn: trên màn hình điện thoại là cảnh Bát Giới đang cười toe toét livestream khoe chiến tích và chia sẻ bí quyết để trốn cách ly khi đến từ vùng dịch. Đường Tăng giận tím người, trợn mắt nhìn Bát Giới, chửi: “Đồ con lợn”.

Bốn thầy trò được đưa trở lại khu vực kiểm tra y tế, sau đó lên xe ngựa để về cách ly tại khách sạn 4 sao. Khi xe ngựa chuẩn bị lăn bánh, một anh cảnh vệ mang tới cho thầy trò Đường Tăng 4 cái bánh mì, bảo: “Quý vị chắc cũng đói bụng rồi, mời xơi tạm bánh mì đặc sản Đông Lào, lát về khách sạn sẽ có cơm dẻo canh ngọt sau”. Đường Tăng nhếch mép cười, bảo: “Bọn tao đến từ Đông Thổ Đại Đường thượng đẳng mà lại thèm ăn cái thứ bánh mì Đông Lào hạ đẳng này hả?” – Nói rồi, Đường Tăng cầm mấy cái bánh mì ném trả lại người cảnh vệ.

“Ngon như này mà chê là sao nhỉ?” – anh cảnh vệ vừa nói vừa đưa cái bánh mì lên mồm cắn ngon lành trong khi cỗ xe ngựa chở Đường Tăng và các đồ đệ đã lăn bánh được một đoạn khá dài. Một anh cảnh vệ khác cũng đi tới lấy một cái bánh mì, vừa ăn vừa bảo: “Ai đó không ăn một thứ gì đó thì không có nghĩa là thứ đó không ngon”.

Dứt lời, anh cảnh vệ bẻ một miếng bánh mì ném cho mấy con lợn rừng đang lang thang dũi đất tìm thức ăn bên vệ đường. Mấy con lợn thấy mẩu bánh mì thì ngửi ngửi rồi hất qua một bên, xong trợn mắt lên gườm gườm nhìn anh cảnh vệ. “Thấy chưa! – anh cảnh vệ nói – bánh mì ngon, nhưng lợn nó đâu có thích ăn. Lũ lợn ấy thì phải cho ăn cám!”.

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo

doc truyen cuoi doc truyen cuoi doc truyen cuoi


Liên Kết Bạn Bè

Quảng Cáo