Các truyện cười vui nhất trong tuần tổng hợp phần 121 : Cảnh giác , Mày biết tao là ai không? , Quý tộc ăn chơi , Giấc mơ tình nhân
Giấc mơ tình nhân
Đôi tình nhân đi bách bộ trong công viên. Chàng trai nói: “Anh thường nằm mơ thấy mỗi tháng mình kiếm được 100.000 đôla giống như bố anh”.
Cô gái quá đỗi ngạc nhiên và vui mừng:
– Bố anh kiếm được 100.000 đôla mỗi tháng cơ à?
– Không, bố anh mê xổ số, và ông cũng nằm mơ giống anh.
Cảnh giác
Cô giáo:
Tại sao một con ngựa đau cả đàn ngựa lại không ăn cỏ?
– Thưa cô vì đàn ngựa cảnh giác ạ.
– Nghĩa là sao?
– Thưa cô, đàn ngựa sợ ngộ độc thực phẩm!
Quý tộc ăn chơi
Trên khoang VIP của một du thuyền năm sao, bốn quý tộc hiện đại trổ tài ăn chơi.
Trọc phú thứ nhất kêu người nhà mang lên một đĩa trứng cá cavia đen để ăn điểm tâm. Ông ta nhấm nháp một thìa với một ly rượu vodka rồi ném tất cả xuống biển, tuyên bố:
– Món này ở nhà tôi ê hề. Ăn chán thì quẳng đi, chẳng có gì là phí.
Tay chơi thứ hai thấy thế rút ra một hộp xì gà La Habana hảo hạng, rút một điếu, châm lửa, hút một hơi rồi quăng cả hộp qua cửa sổ:
– Ở nhà tôi, xì gà trồng bạt ngàn. Quẳng đi chẳng có gì đáng tiếc.
Đại gia thứ ba kêu phục vụ mang lên một thùng champagne thượng hạng nhấp một ly rồi cũng quẳng tất cả xuống biển, lên giọng:
– Rượu này ở nhà tôi chảy như suối, uống không vô thì quẳng đi, chẳng có gì đáng tiếc.
Tay chơi thứ tư không nói gì, chỉ lẳng lặng tiến lại gần luật sư riêng của mình, tóm cổ ông ta lẳng xuống biển.
Mày biết tao là ai không?
Mấy tháng trước, trong chuyến về lại Los Angeles, California, tôi phải ghé lại Newark, New Jersey để đổi máy bay. Phi cơ của tôi bị trễ hơn một tiếng. Hành khách có một số rất bực bội vì công việc bị xáo trộn do sự chậm trễ của máy bay gây ra.
Tại quầy bên cạnh cổng 112, một tiếp viên dưới đất của công ty đang cố giải quyết những yêu cầu, khiếu nại của khách hàng thì bỗng nhiên một hành khách có vẻ tức tối lắm, lấn lên phía trên, len qua mặt mấy người khác và ném tấm vé lên quầy.
Ông ta nói lớn rằng ông ta muốn được cho bay chuyến sớm nhất và phải xếp cho ông ta ngồi hạng nhất. Người tiếp viên trả lời rằng cô xin lỗi về những phiền nhiễu mà chuyến bay gây ra cho ông, nhưng cô cũng phải giải quyết những hành khách tới trước và hứa là sẽ giúp ông khi đến lượt ông.
Nhưng ông khách không bằng lòng, ông hỏi như hét vào mặt cô, rõ ràng là để cho các hành khách khác cũng nghe được: “Mày biết tao là ai không ?” (Do you know who I am ?).
Tôi liền cố lắng tai nghe xem cô tiếp viên ở quầy trả lời như thế nào.
Người phụ nữ này, vẫn tươi cười, cầm chiếc micro của hệ thống khuếch âm lên và nói lớn bằng giọng rành rẽ rằng: “Ở quầy 112, có một vị hành khách không biết mình là ai, quí hành khách ai có thể giúp ông ta biết được ông ta là ai, hoặc căn cước hay thân thế của ông, xin tới quầy 112”.
Ông khách tự nhiên, vì chính câu hỏi của ông, biến thành một bệnh nhân tâm thần, một người mắc Alzheimer, một người lãng trí, tâm lý, thần kinh thác loạn, lẫn lộn bản thể, không còn nhớ mình là ai, tên gì, ở đâu nữa. Và lúc ấy thì đám hành khách đang sốt ruột đứng trước quầy đều phá ra cười.