Một người vừa mới nổi lên giàu có, đã vội chết. Người bạn đến ông cử nọ xin một bài thơ kể đức nghiệp người chết để ghi vào bia dựng trước mộ.
Ông cứ nghĩ mãi mà chẳng thấy ở ông nhà giàu nọ chẳng có gì đáng ghi nhớ, chẳng nhẽ lại để bia trơn, đánh làm một bài thơ sau:
Ông này lúc mẹ sinh ra
Lọt lòng thì khóc oa oa
Càng ngày ông càng nhớn tướng
Dần dần ông trở về già
Nay ông đã hoá ra ma.