Home » Posts tagged 'võ tòng đánh mèo blog'

Tag Archives: võ tòng đánh mèo blog

Quất Lâm ngày về

Năm nhất đại học, tôi ở trọ cùng thằng Đát. Đát bị viêm xoang mãn tính, mũi lúc nào cũng khịt khịt, nên gọi là Đát “khịt”.

Tôi rất ngưỡng mộ Đát, bởi trong khi tôi chưa một lần nắm tay gái, thì Đát “khịt” đã mất trinh từ cuối cấp hai, dù là theo lời Đát, thì nó cũng chỉ là nạn nhân của một vụ cưỡng bức tình dục vô cùng khủng khiếp và tinh vi được thực hiện bởi chị hàng xóm – người nó luôn hết mực tin tưởng, kính trọng. Nó đã khóc, trăn trở và suy nghĩ rất nhiều về việc có nên báo công an không, nhưng cuối cùng, nó không dám, vì sợ lỡ báo rồi chị ấy phải đi tù, sẽ không còn ai cưỡng bức nó nữa: thế thì nó sẽ buồn chết mất!

Đọc Tiếp…

Cậu cả nhà Lưu Bị

Khổng Minh run run đưa con dao sắc lẹm lên gần cổ mình, bàn tay ngập ngừng chuẩn bị siết xuống thì bỗng có tiếng hét to: “Tiên sinh! Đừng làm vậy!”. Khổng Minh quay lại, và nhận ra là Lưu Bị vừa cưỡi ngựa tới, đầu Lưu Bị quấn một cái khăn tang trắng, phía sau yên ngựa chở một xác người được bọc trong tấm chăn loang lổ máu, vẫn đang nhỏ xuống từng giọt tong tong…

“Chuyện gì vậy tiên sinh?” – nghe Lưu Bị hỏi, Khổng Minh buông con dao xuống, thở dài: “Dịch bệnh giãn cách, tiệm tóc đóng cửa, thần phải tự cầm dao cắt thôi. Thế còn chúa công?” – Khổng Minh hỏi rồi hoang mang nhìn lên cái khăn tang trên đầu Lưu Bị, xong lại nhìn xuống cái xác quấn trong tấm chăn đẫm máu…

Đọc Tiếp…

Lũ chó

Cậu Vàng bước vào buồng, thấy lão Hạc đang xóc lọ gạo. Âm thanh lạo xạo rất mỏng, và Vàng biết tỏng: trong lọ đã gần hết gạo…

Vàng thì không sao, hết gạo nó có thể ăn cứt, không có cứt người thì ăn tạm cứt trâu, cứt bò, cứt gà, thậm chí là cứt nó, tức là cứt chó. Nhưng với lão Hạc thì hơi khó…

Vàng thấy lão Hạc đi ra ngõ, nó liền đi theo. Hóa ra, lão sang nhà chị Dậu vay gạo. Nghe lão Hạc trình bày xong, thay vì vào trong lấy gạo, thì chị Dậu lại đứng đó trình bày: “Dịch bệnh giãn cách ở nhà không lương mấy tháng trời, mà ăn uống chi tiêu vẫn vậy, thậm chí còn nhiều hơn, nên con cũng bí lắm cụ ạ! Như anh Dậu nhà con trước đi đóng gạch thuê, tối về mệt là anh lăn ra ngủ vật, giờ ở nhà rảnh, anh toàn vật con ra đóng, nên bị suy nhược, rồi vẹo cột sống, tốn cả đống tiền thuốc men! Cả cái Tí nhà con, trước làm ô-sin cho cụ Nghị, ăn ỉa tắm rửa bên đó, giờ nó ở nhà, tốn thêm tiền gạo, tiền giấy vệ sinh, xà bông, dầu gội. Con đang xin cho nó làm ô-sin online, kiếm đồng ra đồng vào, mà cụ Nghị chưa chịu!”.

Đọc Tiếp…

Bà thợ săn và ba con sói

Cô bé quàng khăn đỏ hôm nay lại quàng một cái khăn xanh bước đi thật nhanh trên con đường nhỏ rợp cỏ xanh, li ti những nhành hoa đỏ, tay cô xách cái giỏ bánh mì mang qua cho ông ngoại.

Ông ngoại cô bé là một nhà từ thiện, ông chuyên vận động, kêu gọi đóng góp tiền, thức ăn cho những người khó khăn, hoạn nạn. Giỏ bánh mì này cũng là cô bé quàng khăn đỏ mang sang ủng hộ để ông làm từ thiện…

Đọc Tiếp…

Tâm nguyện của cụ găm

Cụ Găm hàng xóm nhà tôi bị ung thư dương vật giai đoạn cuối, di căn đến cuống rồi. Trước đây, hai vợ chồng cụ sống rất hạnh phúc, nhưng từ khi cụ mắc bệnh, vợ cụ chán quá, đi cặp bồ với một cậu sinh viên, xong bỏ cụ ra ngoài thuê phòng sống thử cùng thằng đó. Con trai cụ là chú Bim cũng lại bị ung thư dương vật, vợ chú Bim cũng chán quá, dọn ra ở cùng với vợ cụ Găm và cậu sinh viên kia luôn. Từ đó, chú Bim ở vậy một mình chăm cụ Găm, sống cảnh gà trống nuôi bố.

Cụ Găm ngày càng yếu. Sáng nay, cụ gọi chú Bim lại, thều thào: “Chắc lát nữa là bố chết. Bố thèm ăn hàu sống. Trước không dám ăn, vì sợ ảnh hưởng đến cơ quan bị bệnh, nhưng giờ sắp chết, phải chén 1 bữa tẹt ga”. Chú Bim nghe tâm nguyện của bố vậy thì mặt thừ ra: “Hàu chỉ có siêu thị đầu phố mới bán. Mà ngay ngõ nhà mình có chốt kìa, ra phát là phạt vỡ mồm”. Cụ Găm đang hấp hối nghe vậy thì chồm dậy: “Mày tiếc 2 triệu tiền phạt hả? Cứ ứng ra, mai kia có tiền viếng, bố trả!”.

Đọc Tiếp…

Cho ra ngoài , hay cho vào trong ?

Biết tôi đêm qua sẽ xem bóng đá, vợ đe trước: “Độ này đang mất ngủ, đừng có làm ồn, không là ông ăn đủ”. Tức là tôi xem bóng đá nhưng không được hét, cái này rất khó chịu: như sex mà không được rên, như thổi kèn mà không được liếm (thổi kèn rất khô môi, nếu không liếm để làm mềm môi thì tiếng kèn phát ra sẽ rất thô ráp, khó chịu).

Nhưng cái gì, khi đã thuộc về bản năng, thì đến một thời điểm mất kiểm soát, nó cũng sẽ phọt ra: và tôi đã bị phọt ra tiếng la sung sướng khi Hoàng Thuỳ Linh, à nhầm, khi Tiến Linh đánh đầu mở tỉ số. Tiến Linh đánh đầu xong thì vợ ra cầm cái dép đánh đầu tôi, gằn giọng: “Một là ở nhà và xem trong yên lặng. Hai là ở viện, thoải mái xem, thoải mái la, chỉ sợ không xem được vì mắt đã sưng vù, cũng chẳng la được vì quai hàm đã vỡ vụn”.

Đọc Tiếp…

Nghành phò thời dịch

Phò chúng tôi có lẽ là ngành bị thiệt hại nặng nề nhất vì dịch bệnh.

Ví như giáo viên, dạy online tại nhà, vẫn có lương, vẫn được thấy các em học sinh thân thương, thậm chí thấy các bậc phụ huynh đáng kính lướt qua màn hình – dù chỉ là vô tình đang kéo khoá quần khi bước ra từ nhà vệ sinh, hoặc cặm cụi bôi thuốc vào mấy vệt hắc lào quanh bẹn. Có rất nhiều công cụ hỗ trợ việc dạy học trực tuyến, nhưng tôi search Google cả ngày, chưa tìm được phần mềm nào giúp khách và phò giao hợp online được với nhau cả!

Đọc Tiếp…

Chuyến tàu định mệnh

Tôi quen em trong cái lần đang đạp xe đi học thì một mẩu bê tông từ tuyến đường sắt trên trời đang thi công rơi xuống, không trúng tôi mà lại trúng bẹn em đi phía sau. Tôi quay lại, thấy em ôm bẹn mặt tái dại. Tôi dìu em vào vệ đường, kiểm tra vết thương – em mặc váy nên kiểm tra khá dễ. Mẩu bê tông làm bẹn em sưng hồng hào, múp rụp. Tôi đưa tay xoa xoa quanh chỗ sưng, em chắc vẫn đau, miệng há ra, kêu “ư… ư…”. Chiều hôm đó em ngỏ lời yêu tôi. Hôm kỉ niệm 49 ngày yêu, tôi chỉ lên cái công trình đường sắt trên trời định mệnh ấy, bảo: “Khi nào tàu chạy, anh hứa sẽ mua vé để hai đứa mình dạo vài vòng”…

Và giờ, khi cái công trình định mệnh ấy chuẩn bị đi vào hoạt động, tôi biết đã đến lúc mình phải thực hiện lời hứa với em. Tôi lái con Mercedes S600 đến nhà em, bấm chuông. Cửa mở, em đứng đó… cùng một gã đàn ông.

Đọc Tiếp…

Lần đầu làm chuyện ấy

Đó là lần đầu tiên tôi bắt xe khách từ quê ra Hà Nội nhập học. Lên xe, tôi ngủ thiếp lúc nào không biết, rồi giật mình bừng tỉnh và thấy năm bảy gã đàn ông hùng hổ đang vây kín lấy xe, hét to: “Của tao con bé áo hai dây xu chiêng đỏ kia!”; “Mụ váy ngắn lông chân dài kia của tao!”… Hồi đó tôi chỉ nghĩ là gặp cướp, và chúng đang tranh nhau gái để hiếp dâm. Thôi cũng may, chúng cũng chỉ tranh nhau gái thôi! – tôi vừa tự nhủ vậy xong thì một gã xăm trổ to cao như Lý Đức, gian gian như Lý Thông, hung hăng như Lý Quỳ, chỉ vào tôi, bảo: “Thằng mặt ngu ngu kia là của tao!”.

Đọc Tiếp…

Thanh kiếm đầu khấc

Sau khi lấy được chân kinh, Bát Giới trở về thăm quê. Vừa tới đầu làng, Bát Giới ngỡ ngàng, bởi dịch Covid đang căng mà bà con vẫn tụ tập đông đúc cờ hoa ra đón: một bầy lợn chen chúc! Buổi chào đón hoành tráng nhất từ trước đến nay, kể cả mấy giáo sư, tiến sĩ của làng đã đoạt những thành tựu vang dội về giáo dục, y học cũng không được tổ chức long trọng đến thế này…

Già làng Bát Nuồi mừng rỡ bắt tay Bát Giới, hỏi: “Kế hoạch sắp tới của con thế nào?”. Bát Giới nghẹn ngào: “Dạ, con lại đi lấy kinh ạ!”. “Hả? Lấy kinh gì nữa?” – Bát Nuồi hỏi ngạc nhiên, còn Bát Giới đáp thản nhiên: “Ngày xưa một bộ kinh dùng được cho nhiều thế hệ, chứ giờ kinh cải cách liên tục, năm sau giá cao hơn năm trước, riêng lớp 1 đã có 5 bộ kinh khác nhau rồi, lấy về bán rất tốt ạ!”.

Đọc Tiếp…

doc truyen cuoi doc truyen cuoi doc truyen cuoi


Liên Kết Bạn Bè

Quảng Cáo