Home » Posts tagged 'truyện võ tròng đánh mèo'
Tag Archives: truyện võ tròng đánh mèo
Chuyện tình Lan và Ngạn
Chuyện tình của Hà Lan và Ngạn nghe thì lãng mạn nhưng lại rất lan man. Trước tiên xin lý giải vì sao lại có cái tên Hà Lan: Ngày trước, bố của Hà Lan làm nghề chở cát bằng sà lan trên sông. Lần ấy, một cô gái đi qua thấy bố Hà Lan đang xúc cát trên sà lan thì hỏi là anh có cần người xúc cát không, tuy nhiên, cô này là người miền Trung, giọng hơi nặng, nên bố Hà Lan lại nghe thành: “Ạnh cọ cận ngượi sục cặk khộng?”. Vốn FA đã lâu, nay tự nhiên có gái hỏi là có cần “sục cặk” không, bố Hà Lan gật đầu đồng ý luôn.
Sau đó thì hai người lấy nhau, và có với nhau một cô con gái. Họ định đặt tên con là Sà Lan để kỷ niệm cái lần đầu “sục cặk”, nhưng cái thằng cán bộ hộ tịch nghe không rõ, lại ghi nhầm thành Hà Lan.
Hà Lan học sau Ngạn hai lớp, nhưng do Ngạn học hành lớt phớt, suốt ngày vác đàn ghita đi lang thang đong gái nên bị đúp, và phải xuống học cùng lớp với Hà Lan. Đêm đầu tiên hò hẹn, Ngạn dẫn Hà Lan ra bãi tha ma, rồi đàn và hát tặng Hà Lan bài “Đắp mộ cuộc tình”. Khung cảnh và bài hát quá hợp nhau, thêm cả cái giọng hát ỉ ôi như khóc đám ma của Ngạn khiến cho Hà Lan rất xúc động và nhận lời yêu Ngạn luôn và ngay bên ngôi mộ mới đắp hồi chiều vẫn còn nghi ngút khói hương.
Cách thằng bạn tôi mua nhà
Thằng bạn tôi về gần đến nhà, thấy trong nhà mọi người đang reo hò, tặng hoa, tặng bánh và hát chúc mừng sinh nhật vợ nó rất vui vẻ, trong khi mặt vợ nó thì lại đang hằm hằm, răng nghiến lại đầy giận giữ, nó mới tái mặt ngã ngửa: Hóa ra, hôm ấy là sinh nhật vợ nó. Nhận thấy nguy cơ bị chấn thương là rất cao khi cứ vậy mà bước vào nhà, nên là nó lẳng lặng quay xe ra ngoài đầu ngõ, tông xe cái rầm vào gốc cây, rồi tự nó liên tục đập mặt vào gốc cây cho mặt tím bầm. Có máu chảy ra, nó lấy máu bôi lên khắp áo quần, xong nó mới thất thểu dắt xe máy vào nhà…
Vợ nó thấy chồng mặt mũi bầm dập, người be bét máu như vậy thì chuyển từ giận giữ sang hốt hoảng: “Anh sao vậy?”. Nó mếu máo: “Anh vào tiệm vàng, mua cái lắc vàng làm quà sinh nhật em. Vừa ra khỏi tiệm vàng xong, bị hai thằng lưu manh phóng xe tới giật luôn. Anh đuổi theo, đâm vào xe chúng nó, vật lộn đánh nhau với chúng nó, nhưng chúng khỏe quá, anh… anh không… hu hu hu”. Vợ nó chạy tới ôm chầm lấy chồng, nức nở: “Không quà không sao. Chỉ cần anh bình an là được rồi!”.
Ký sự sea games
Tôi có hẹn với ông Kuaytay Phunramông – phó ban tổ chức Sea Games 30 của Philippines tại một quán cafe nhỏ trong buổi chiều thu Manila có lá vàng và bụi mịn bay xào xạc. Nhớ năm 2003, Hà Nội đăng cai Sea Games, đường phố rợp cờ hoa và áp phích chào mừng, nhưng ở Manila hôm nay, tìm mỏi mắt mới thấy một hai tấm băng rôn, mà là băng rôn của mấy trung tâm thẩm mỹ đang có chương trình khuyến mại bơm ngực, độn mông, xóa thâm vùng kín.
Tôi rít một hơi Marlboro, chầm chậm nhả khói mơ hồ, nhìn xa xăm ra phố phường người xe tắc cứng dù chưa tới giờ tan tầm, giọng trầm ngâm: “Báo chí và cư dân mạng phàn nàn về công tác tổ chức của chủ nhà các ông lắm đấy!”. Ông Kuaytay khẽ cười, xoay xoay cái phin cafe đang nhỏ giọt tí tách, bình thản đáp lời: “Là người ta chưa hiểu ý đồ của chúng tôi thôi. Sea Games năm nay, Philippines chọn chủ đề là “Hoài niệm”, bởi thế, tất cả các khâu bố trí, sắp xếp đều phải theo chủ đề ấy”.
Thấy tôi nheo mày, ông Kuaytay liền giải thích ngay: “Ví như phòng họp báo của Sea Games 2019 lần này, chúng tôi lấy cảm hứng từ bộ phim “Hà Nội mùa đông năm 46” của Việt Nam. Anh thấy đấy, quang cảnh phòng họp báo với tường gạch quây kín bốn phía, ghế nhựa cũ kỹ, bàn gỗ mốc sờn giống hệt như phòng họp dã chiến của quân và dân thủ đô Hà Nội trong những ngày thực dân Pháp ném bom ác liệt. Hay như việc các cầu thủ Thái Lan, Lào phải ngủ ngoài hành lang, trên nền nhà, phải lội ruộng, đi bộ cả chục km đến sân tập là sự hoài niệm một cách chân thực những đợt sơ tán, vượt biên, tị nạn của người dân vô tội trong thế chiến thứ 2”…
Vợ cả và vợ hai
Lần đầu gặp vợ ở một phòng khám, tôi đã biết vợ thuộc diện háo sắc bởi ánh mắt vợ nhìn tôi hau háu như muốn ăn tươi hiếp sống. Rồi khi vợ bắt chuyện và biết tôi đi khám vì bị rối loạn cương dương: dương cứ cương hoài cả ngày không xuống, thì vợ lại càng tỏ ra mến tôi hơn. Rồi vợ hỏi tôi ở đâu, tôi bảo ở Hà Đông, vợ reo lên sung sướng, bảo may quá tiện đường, lát anh cho em về cùng nhé (sau tôi mới biết vợ ở Long Biên, vợ giả vờ vậy để lấy cớ được tôi chở, xong vợ lại bắt xe ngược từ Hà Đông về lại Long Biên).
Hào hứng là vậy, nhưng khi ra bãi xe, nhìn thấy con wave ghẻ của tôi, ánh mắt vợ kém hẳn niềm vui: nó giống như một cái xe vứt ngoài công trường để chở sơn, chở cát, chở vôi, lúc không chở gì thì mấy cậu công nhân cứ việc tha lôi đi khắp nơi tùy tiện, miễn là có tiền đổ xăng – vì xe chùa nên bình xăng lúc nào cũng cạn… Khi lưu thông trên đường, chiếc xe của tôi thu hút mọi ánh nhìn bởi những âm thanh nó phát ra khiến người ta tưởng là chiếc xe đang bị một đám du côn cầm gậy gộc phang vào.
Người đá phò sông đà
Bữa trước tôi đi đá phò ở quán thím Bâm đúng hôm sở văn hóa tổ chức đại hội cán bộ văn hóa tiêu biểu, giờ nghỉ trưa, các đại biểu ùa ra quán đá phò cùng lúc nên phò bị cháy. Trong khi ngồi đợi đến lượt, tôi có dịp trò chuyện khá lâu với thím Bâm chủ quán.
Thím Bâm kể cho tôi nghe nguyên do đưa thím gắn bó với nghề phò, rằng hồi chớm dậy thì, một lần đi chăn bò ở bờ đê, thím bị cụ Găm cầm tay lôi vào vườn chuối hoang. Cụ Găm bảo cụ bị bệnh nhồi máu cơ chim, sưng tấy, rất khó chịu, nhờ thím chữa bệnh giúp. Nhớ lời dạy của cô giáo Thảo là phải biết giúp đỡ người già, thím gật đầu đồng ý. Nhưng bệnh tình của cụ Găm nặng quá: chữa xong hôm nay, ngày mai nó lại sưng tấy, và cụ lại lôi thím vào vườn chuối. Khi bệnh sưng chim của cụ Găm chưa có dấu hiệu thuyên giảm, thì thím đã bị lây bệnh từ cụ: cái bụng thím sưng lên. Bố đánh thím gần chết, đuổi thím khỏi nhà. Thím lang thang, dặt dẹo, không nghề nghiệp, không bạc tiền, không nơi nương tựa, thím chẳng còn lựa chọn nào ngoài làm phò…
Tôi hỏi về sở thích, thím Bâm bảo thích xem bóng đá, vì thím thấy phò và bóng đá có nhiều điểm na ná: bóng đá để giải trí, phò để giải tỏa; đá bóng dùng chân, đá phò cũng dùng chân – dù là chân ở vị trí khác nhau; cầu thủ, để đảm bảo an toàn, phải đi giày, còn phò thủ, để đảm bảo an toàn, phải đi bao; đá bóng dính thẻ đỏ là nghỉ, đá phò dính đèn đỏ cũng thôi; cầu thủ tầm 40 tuổi là đá không nổi, phò tầm 40 tuổi là cho cũng không ai đá nổi…
Thím Bâm nổi tiếng là người làm nghề bằng cái tâm: khách bị liệt dương, thím lập tức giảm giá 50%; khách xuất tinh sớm trong 1, 2 và 3 phút đầu sẽ được giảm lần lượt là 30, 20 và 10% (không bao gồm tiền bo, tiền nước). Với khách có tiền sử bệnh tim mạch hay cao huyết áp, thím luôn bố trí đội ngũ y tế túc trực cạnh giường phòng khi bất trắc. Khách để ví ở nhà có thể bị vợ moi tiền, để điện thoại ở cơ quan có thể bị đồng nghiệp lấy cắp, nhưng ở quán phò thím Bâm, khách hoàn toàn yên tâm: tất cả các trường hợp bỏ quên ví, đánh rơi điện thoại, nhẫn, dây chuyền thím đều cho nhân viên quán mang đến nhà trao trả, khách không ở nhà thì trao tận tay cho vợ khách.
Quán trọ ma quái
Dãy núi bao quanh lừng lững cùng những mảng mây xám xịt đặc kịt bốn bề khiến trời như tối sớm. Con đèo Mẽng Pì Là ngoằn ngoèo quấn theo sườn núi hệt như một con rắn suy dinh dưỡng, gày gò đang cố nuốt lấy thân thể lực lưỡng, đồ sộ của một con bò…
Dương Quá vắt chim trên vai, vừa đi vừa thở phì phò vì từ sáng đến giờ chưa được gì vào mồm, lại toàn phải leo đèo dốc. Thực ra đói thì có thể chịu được, nhưng điều khiến Dương Quá lo lắng là trời đã sắp tối, mà ở giữa cái chốn đèo núi heo hút này thì kiếm đâu ra chỗ nghỉ qua đêm? Thế mà thật may: vừa đi hết chỗ cua thì trước mặt Dương Quá hiện ngay ra một quán trọ 7 tầng có cái tên khá Tây: Ba-nó-ra-ma.
“Trong phim Tây Du Ký, giữa chốn hoang vu mà tự nhiên lại mọc ra cái quán trọ tiện nghi thế này thì y như rằng là do yêu quái biến hình để lừa bắt Đường Tăng” – nghĩ vậy, rồi nhìn cảnh núi đồi liêu trai, âm u sương phủ, Dương Quá cũng thấy hơi rờn rợn, nhưng rồi lại chép miệng: “Thịt Đường Tăng ăn vào trường sinh bất lão thì yêu quái nó mới khoái, chứ thịt mình, ăn vào thành trường sinh bất lực, yêu quái nó thèm quái gì”, và quyết định rẽ vào…
“Quý khách đã book phòng trước chưa ạ?” – con bé lễ tân non choẹt, ngực búng ra sữa hỏi bằng giọng lãnh cảm khi Dương Quá ngỏ ý muốn thuê phòng. “Ơ… Ta chưa! Nhưng, ở cái chốn hẻo lánh này mà cũng phải book phòng trước sao?” – Dương Quá ngạc nhiên hỏi lại. “Trước đây thì không – con bé lễ tân đáp – nhưng từ ngày cái quán trọ này nổi như cồn trên mạng và bị chửi tơi bời vì phá hoại cảnh quan hoang sơ thì khách kéo đến nườm nượp. Quý khách nếu chưa đặt trước thì vui lòng ngồi đợi tuần sau khả năng cao sẽ có phòng”.
Tình đầu thơ ngây
Tôi vẫn nói với vợ rằng vợ là mối tình đầu của tôi, nhưng sự thật thì không phải vậy: vợ chỉ là mối tình thứ sáu thôi. Mối tình đầu của tôi là một em du học sinh người Đức. Cái này là thông tin bí mật, tôi chỉ tiết lộ riêng cho trang truyencuoi69.com , các bạn đừng để vợ tôi biết, nếu không, ngày mai, báo an ninh thế giới, báo an ninh thủ đô, báo mua và bán sẽ đăng bài giật tít: “Một người đàn ông trong lúc ngủ đã bị vợ xẻo mất bộ phận cần thiết để phân biệt đàn bà và đàn ông”.
Nói về mối tình đầu với em du học sinh người Đức ấy thì chúng tôi quen nhau rất tình cờ. Đó là vào một buổi chiều tôi đang chạy bộ ngoài công viên thì tự nhiên buồn đái quá, nhà vệ sinh thì không có mà đái ra quần cũng không xong, tôi đành tìm một chỗ gốc cây khuất khuất trong góc mà giải quyết. Khuất vậy rồi mà khi đái tôi vẫn cảm giác gáy mình nóng bừng, quay ra: tôi thấy một em du học sinh người Đức, chả biết tự lúc nào, đã đứng nhìn vào tay tôi chằm chằm – tôi có thói quen khi đi đái là tay phải cầm nắm nếu không sẽ bị bắn tung tóe. Rồi đột nhiên em ấy tiến lại gần, nắm tay tôi, bảo: “Cho em làm bạn gái anh nhé?”.
Anh Đểu
Nhà anh Đểu có 3 anh chị em. Người anh cả được bố mẹ anh đặt tên là Dũng với mong muốn lớn lên sẽ trở thành một người đàn ông dũng mãnh, mạnh mẽ. Nhưng không, từ bé, Dũng đã tỏ ra là một chàng trai yêu màu tím, sống nội tâm, hay khóc thầm. Đến tuổi dậy thì, Dũng có chút thay đổi: vẫn yêu màu tím, vẫn sống nội tâm, vẫn hay khóc thầm, nhưng thêm cái nữa là thích thủ dâm. Cô chị thứ hai bố mẹ anh đặt tên là Trang với mong muốn lớn lên sẽ trở thành một người con gái nết na, đoan trang. Nhưng không, từ bé, Trang đã có sở thích ăn mặc hở hang, mất trinh từ khi chưa có kinh, học lớp chín đã có hơn chục mối tình. Trang không biết thư viện trường mình ở đâu, nhưng nhà nghỉ quanh vùng thì chỗ nào Trang cũng có dấu mông, và tất cả các cơ sở nạo phá thai của huyện Trang đều có thẻ hội viên thân thiết.
Nhận thấy cứ đặt tên một đằng thì con mình y rằng lại xằng ra một nẻo, nên khi đẻ đứa thứ ba, bố mẹ đã đặt tên anh là Đểu với mong muốn lớn lên anh sẽ trở thành một người tốt bụng, đàng hoàng được xóm làng mến yêu.
Anh Đểu học cùng lớp 1 với anh cả nhà tôi, nhưng anh Đểu bị đúp liên tục, nên khi anh cả tôi lên lớp 5 thì anh Đểu mới học lớp 2, và học cùng với chị gái tôi. Khi chị gái tôi lên lớp 5 thì anh Đểu mới học lớp 3, và học cùng với tôi. Tôi cũng chỉ được học cùng anh năm lớp 3 thôi, bởi khi tôi lên lớp 4 thì anh Đểu vẫn tiếp tục học lớp 3…
Con chim đểu
Tôi là một tay chơi chim có tiếng, nhà tôi hiện có cả trăm lồng chim treo lủng lẳng, ai đến không cẩn thận là bị chim đập vào mặt. Chim tôi thi làng: nhất làng, thi xã: nhất xã, thi huyện: nhất huyện. Chả thế mà hôm tiễn chim tôi đi thi thành phố, bà chủ tịch huyện còn ân cần vuốt ve đầu chim tôi, bảo: “Cố lên cháu nhé! Chim của cháu là bộ mặt, là niềm tự hào của huyện ta đấy!”.
Gái theo tôi rất nhiều, nhưng tôi hiểu, các em ấy chả yêu tôi, mà chỉ thích chim tôi thôi. Bởi mỗi lần hẹn hò, câu đầu tiên các em ấy nói khi gặp tôi là: “Cho em xem chim anh nhé!”.
Tôi giờ không chơi chim nữa, mà chuyển sang làm chim: tôi nuôi chim để bán. Tôi có khả năng dạy cho chim nói nhại – tức là khi nghe nhiều lần một câu nói hay một âm thanh gì đó, con chim có thể tự lặp lại được y hệt – bởi vậy khách rất thích và tìm đến mua chim rất đông.
Ông giáo và con chó vàng
Lão Hạc đang buồn chuyện gì không ai biết, chỉ biết lão hút thuốc lào liên tục. Lão vê những bi thuốc tròn tròn, to như đầu ti bà đẻ, nhét vào lỗ điếu, châm đóm, rít sòng sọc rồi ngửa mặt lên trời mà phê… Phê nhưng vẫn không giấu nổi sự não nề!
“Có chuyện gì mà cụ buồn thế?” – ông giáo hỏi rồi ngồi xuống bên cạnh, giật cái điếu cày trên tay lão Hạc, vê thuốc nhét vào lỗ điếu, châm đóm, rít một hơi sòng sọc… Lão Hạc đáp như khóc: “Trượt rồi ông giáo ạ!”. Ông giáo vừa nhả khói, vừa hỏi: “Lô hay đề ạ?”. “Không phải lô đề, mà là cậu Vàng. Tôi đưa cậu Vàng đi casting phim Lão Hạc, nhưng trượt rồi! Phần sủa và phần ăn cứt, cậu Vàng thể hiện tốt, nhưng đến phần bị siết thòng lọng và phải khóc lóc đòi hỏi chiều sâu nội tâm thì cậu Vàng diễn chưa tới”.