Home » Posts tagged 'truyen trao phung vo tong danh meo'

Tag Archives: truyen trao phung vo tong danh meo

Chuyện ngáo đá

Đám đông quây kín một góc phố và đồng loạt ngửa cổ lên hóng: trên mái ngói cao chênh vênh, một cô gái có dấu hiệu bị ngáo đá đang đứng uốn éo, cào cấu, tự xé quần xé áo. Mỗi lần xé được một mảnh, cô lại ném tung lên trời, cười khằng khặc, rồi hét: “Ta là nàng tiên cá! Ta là nàng tiên cá!”. Mấy lần bị mất thăng bằng, cô loạng choạng xém ngã!

Phải có ai đó lên cứu cô ấy chứ? Bởi ở độ cao như thế mà ngã xuống: nhẹ thì gẫy chân, nặng thì chấn thương cột sống hoặc thậm chí tử vong. Ấy vậy nhưng đám đông phía dưới vẫn bình thản ngước lên chỉ trỏ, giơ điện thoại lên quay như đang xem sexshow bên Thái, thi thoảng lại có những gã trai bật lên cười sảng khoái. Ôi! Cái xã hội thừa thãi sự vô tâm mà khan hiếm tình người!

Đọc Tiếp…

Đờ mờ

Thằng bạn tôi ước mơ trở thành phi công, để được sải cánh bay trên bầu trời mênh mông, phiêu du cùng những áng mây bềnh bồng, nhưng quả thực tôi thấy cái ước mơ của nó rất viển vông…

Viển vông là bởi có lần, tôi và nó đi chơi về, ngang qua cái nhà tắm chỗ góc vườn nhà bà Hường, chúng tôi nghe tiếng dội nước ào ào, và đoán là bà Hường đang tắm. Hai thằng thèm quá, bàn nhau trèo lên cây xoan um tùm bên hông nhà tắm để ngó trộm. Nó trèo trước, tôi trèo sau, vừa trèo, tôi vừa ngước lên, thấy nó ở trên cứ nhắm tịt mắt lại, tôi hỏi: “Sao thế? Sợ con ma vú dài à?”. Nó bảo: “Không! Tao sợ độ cao!”. Tổ sư! Trèo cây xoan sợ độ cao, vậy mà ước mơ làm phi công. Nó trèo cây xoan nó nhắm mắt lại thì không sao, chứ lái máy bay mà nhắm mắt thì may ra chỉ có hãng hàng không IS Airline là dám thuê nó lái!

Đọc Tiếp…

Phò chửi

Hôm trước tôi đi công tác, tiện đường ghé qua Quất Lâm nghỉ chân và đá quả phò cho lại sức. Dọc con đường ven biển Quất Lâm ấy la liệt các quán phò, nhưng có một quán đông khách nhất, nổi tiếng nhất khu, đó là quán phò chửi của chị Thảo (nghe nói quán phò này đã được lên cả kênh truyền hình quốc tế DMM – một kênh truyền hình khá giống với CNN, chỉ khác là CNN chuyên về tin tức, còn DMM chuyên về phò).

Trong lúc ngồi xếp hàng đợi tới lượt, tôi đã tranh thủ làm quen và hỏi chuyện chị Thảo chủ quán. Câu chuyện của chúng tôi khá vụn và lắt nhắt bởi vừa nói chuyện với tôi, chị vừa phải liên tục quay ra chửi khách.

Qua câu chuyện với chị Thảo, tôi được biết trước đây chị là giáo viên bộ môn giáo dục giới tính ở một trường mầm non trong vùng, tuy nhiên, vì không có tiền xin vào biên chế, chị bị cắt hợp đồng, và phải ra ngoài mở quán phò. Chị bảo, chuyện chị chửi khách ấy là vì bất đắc dĩ thôi, chứ chẳng phải cố tình làm thương hiệu hay gì cả: Vì phò quán chị ngon, sạch sẽ, xơi vào không sợ bệnh tật, nên khách rất đông, khách đông mà lại cứ hỏi nhiều thì chị nổi cáu, chị chửi thôi…

Đọc Tiếp…

20-10 Của vợ tôi

Vợ tôi cứ nằm xuống giường là ngáy như bếp khò, nên tôi thường phải ke thời gian để đi ngủ trước vợ khoảng nửa tiếng. Thường những đêm như thế, tôi luôn mơ mình lạc vào một thảo nguyên mênh mông có đàn bò mộng đang thong dong nhởn nhơ gặm cỏ, và văng vẳng trên thảo nguyên mênh mông ấy không bao giờ thiếu tiếng rống ò ò của những con bò đến mùa sinh nở đang gọi bạn tình. Đó là những hôm tôi ngủ trước vợ thôi, còn chẳng may hôm nào đó mà vợ ngủ trước tôi, thì tôi sẽ chẳng mơ thấy gì hết, bởi làm gì có ai mơ khi không thể ngủ?

Thế mà có một đêm, vợ nằm giường rồi mà cứ trằn trọc, lăn lóc mãi, tôi hỏi: “Sao thế?”, vợ bảo: “Lúc tối mới ăn được có 3 bát thì con nó quấy, giờ đói quá, không ngủ được!”. Tôi lại bảo: “Vẫn còn cơm canh đấy! Dậy ăn tạm chút đi để còn ngủ”. Vậy là vợ lóc cóc bò dậy, vào bếp lấy đồ ăn. Tôi chùm kín chăn vẫn nghe tiếng vợ nhai xương gà rồm rộp và uống nước canh ùng ục. Lát sau, thấy vợ ì ạch bò lên giường. Tưởng hết đói rồi sẽ ngủ ngon, ai ngờ vẫn thấy vợ lăn lóc, trằn trọc. Tôi hỏi: “Sao thế?”. Vợ bảo: “Em ăn no quá! Giờ bụng căng lên, khó chịu, không ngủ được!”.

Đọc Tiếp…

Bố vợ tôi

Ngoài bố ruột, mẹ ruột ra, thì người mà tốt với tôi nhất, lo lắng cho tôi nhiều nhất, ấy chính là bố vợ tôi!
Ngay hôm đầu tiên con gái bố vợ tôi (tức là vợ tôi) đưa tôi về nhà ra mắt, thì bố vợ đã lôi tôi ra một góc, nét mặt nghiêm trọng, giọng nghiêm túc: “Trông cháu có vẻ thật thà, lương thiện, nên chú khuyên thật lòng: đừng dại dột mà lấy con gái chú, vì tính nó giống y hệt mẹ nó, và rồi đời cháu cũng sẽ khổ giống y hệt đời chú!”.

Tôi nghe bố vợ nói vậy thì cười thầm, bởi tôi không lạ gì cái trò này: Tôi đã được một số em dẫn về nhà ra mắt rồi, và lần nào thì bố mẹ các em ấy (sau khi nhìn qua cái bộ dạng tôi, hỏi han mấy câu về công việc, sở thích của tôi) cũng đều đưa ra được một lý do nào đó rất nhân văn – giống như cái lý do mà bố vợ tôi đã đưa ra – để ngăn cản chuyện tình cảm của tôi và con gái nhà họ. Bởi thế, sau khi nghe bố vợ nói, tôi lạnh lùng vạch áo lên cho bố vợ xem cái hình xăm hai cái trái tim màu hồng lồng vào nhau có mũi tên xuyên qua nhìn như cái xiên thịt nướng ở dưới rốn, rồi cất giọng từ tốn: “Cháu yêu con gái chú thật lòng, chú đừng hòng ngăn cản! Khi nào vết xăm này mất đi, khi ấy cháu và con gái chú mới chấp nhận đôi ngả chia ly!”.

Đọc Tiếp…

Tiết học dự giờ

Nghe tin có đoàn ở trên chuẩn bị về trường dự giờ, bà hiệu trưởng lo sốt vó. Dù mỗi lần họ về cũng chỉ đôi ba tiếng đồng hồ, họp hành xong, dự một hai tiết học là họ lại đi ngay thôi, nhưng để cho đôi ba tiếng đó êm xuôi là cả một quá trình lên kế hoạch, chuẩn bị sôi máu mắt, đổ mồ hôi ấy chứ chẳng chơi! Cái này nó giống như làm phim vậy: tuy chỉ là một cảnh quay vài chục giây lướt qua màn ảnh, nhưng cả đoàn làm phim phải mất cả buổi sáng diễn tới diễn lui, quay đi quay lại vất vả, mệt nhoài…

Đọc Tiếp…

Khởi nghiệp

Tôi có thằng bạn cùng lớp đại học, sau khi tốt nghiệp, nó không đi xin việc mà quyết định khởi nghiệp bằng cách mở một cửa hiệu thuốc nam tại nhà. Nó đã chịu khó mày mò, nghiên cứu, áp dụng các bài thuốc cổ truyền của dân tộc và bào chế thành công loại thuốc hỗ trợ cai nghiện rượu. Tuy là thuốc nam – làm toàn bằng lá, vỏ và rễ cây – nhưng loại thuốc cai rượu của cửa hiệu nhà nó lại rất tiện dụng và dễ dùng chứ không phải đun, sắc phức tạp mất công gì cả: chỉ việc cho thuốc vào cái bình thủy tinh 5 lít, xong đổ đầy rượu vào ngâm, đợi vài giờ cho thuốc thôi ra là uống thôi. Mỗi ngày uống từ một đến hai bình thì đảm bảo sẽ cắt được cơn, không còn cảm giác thèm rượu.

Nhưng khi đưa ra thị trường, sản phẩm của nó đã thất bại hoàn toàn, vì người cai nghiện chỉ uống được nửa bình, hoặc cùng lắm là hai phần ba bình, thì đã ói hết cả ra, rồi mềm nhũn, nằm gục xuống rồi. Mà thuốc uống không đủ liều, và uống vào xong lại ói ra, thì làm sao mà hiệu quả?

Đọc Tiếp…

Qùa tặng sau cuộc hẹn

Cô nhớ, sau buổi hẹn đầu tiên với một anh, lúc đưa cô về, anh dừng xe trước ngõ nhà cô, rồi với tay bứt một sợi cỏ. Cô còn chưa hiểu anh định làm gì thì anh đã thoăn thoắt những ngón tay đan đan, bện bện, chỉ loáng sau đã làm thành một cái nhẫn cỏ xinh xinh. Rồi anh nâng niu bàn tay cô, dịu dàng lồng vào nhẫn cỏ, thay cho lời muốn ngỏ… Cô mỉm cười, đợi cho bóng anh khuất sau hàng sấu già cuối ngõ, cô mới nhẹ nhàng tháo nhẫn cỏ ra, quẳng vào màn sương đêm thăm thẳm. Chẳng hiểu sao, cô rất có ác cảm với những anh chàng ngọt ngào và quá khéo tay như vậy! Và cô cũng cắt liên lạc luôn với anh kể từ hôm ấy…

Đọc Tiếp…

Trang trại vịt

Sau một ngày kiếm ăn mệt nhoài, đàn vịt lạch bạch kéo nhau về trang trại khi bóng chiều đỏ rực đã đổ dài trên cánh đồng mấp mô những cụm cỏ dại úa khô, xác xơ vì bụi và nắng gió. Mùi hôi thối nồng nặc từ cái hồ ô nhiễm đen ngòm gần đó theo gió bay về càng làm cho bầu không khí thêm bức bối và nặng nề. Đang định vào chuồng, chợt đàn vịt con nghe có lệnh họp gấp của vịt cha, vậy là cả lũ lại uể oải tập hợp lại ở cái khoảng đất trống giữa trang trại. Vịt cha đã ngồi sẵn ở đấy tự bao giờ, ổng lẩm nhẩm điểm danh, rồi hỏi bằng giọng lạnh tanh:

– Thiếu đâu mất một đứa rồi?

– Dạ, thiếu em út! Em ấy kêu đau bụng, nên xin vào chuồng nằm trước ạ! – Vịt đầu đàn đáp lời cha.

Đọc Tiếp…

Ký sự check hàng

Tối qua, thằng bạn khao trúng lô, nó chở tôi ra phố Trần Nhục Dục để đá phò. Vừa tới đầu phố, đoạn chỗ rặng cây, đã thấy bóng mấy em phò lấp ló, rập rình mời khách. Hai thằng tôi dừng lại cạnh một em phò có body khá ngon, đùi với vếu căng tròn, tuy nhiên chả hiểu sao em ấy lại cứ đeo cái khẩu trang che kín cả mồm…

– Em phải bỏ khẩu trang ra để bọn anh còn kiểm tra chứ! Mồm cũng tham gia tích cực vào quá trình giao dịch mà! Hay tại em xấu quá? – Thằng bạn tôi nói bằng giọng bực bội.

– Anh yên tâm! Khi vào việc em sẽ bỏ khẩu trang ra, đảm bảo mặt em xinh như hoa, anh sẽ không chê được điểm nào cả!

Thằng bạn tôi lắc đầu cười, rồi nhích ga, cho xe đi tới chỗ một em phò khác đang đứng ở gốc cây ngay đó. Tất nhiên rồi, bọn tôi đâu có khùng: tin lời em ấy, lúc lên phòng, em ấy bỏ khẩu trang ra, nhìn như con ma, khi đó biết tính sao? Đuổi em ấy đi thì vẫn bị mất tiền phòng, mà nhắm mắt làm thì không cam lòng. Ấy vậy mà quái lạ: cái em phò đứng ở gốc cây bên cạnh đó cũng lại đang đeo khẩu trang kín mít mặt. Đi qua một vài em nữa cũng thấy đang đeo khẩu trang, tóm lại, cả chục em phò thập thò sau những gốc cây ở cái quãng ấy đều đeo khẩu trang…

Đọc Tiếp…

doc truyen cuoi doc truyen cuoi doc truyen cuoi


Liên Kết Bạn Bè

Quảng Cáo