Home » Posts tagged 'truyện cười xả stress'
Tag Archives: truyện cười xả stress
May áo cho quan
Một viên quan nọ muốn may một cái áo để tiếp khách. Người thợ may biết xưa nay viên quan này nổi tiếng là luồn cúi quan trên, hách dịch với người dưới, liền hỏi:
– Xin được hỏi quan lớn xem ngài may kiểu áo này để tiếp hạng người nào ạ?
Quan có vẻ không vừa ý, gắt:
– Mày hỏi thế là thế nào?
Người thợ may liền đáp:
– Thưa ngài, con hỏi thế để may cho vừa, áo mặc hầu quan trên thì vạt đằng trước phải ngắn đi một tấc, còn nếu ngài mặc để tiếp dân đen thì vạt đằng sau phải ngắn đi một tấc ạ!
Xử kiện giỏi
Ở một huyện nọ, có viên quan phụ mẫu nổi tiếng xử kiện giỏi. Một hôm, quan xét xử kiện cáo của hai người. Người nọ biết mình đuối lý nên đã hối lộ quan một lạng bạc. Còn người kia tuy biết mình có lý, xong nghĩa chưa chắc mình đã thắng nên đã hối lộ quan hai lạng bạc. Trước công đường quan phán xử:
– Xét ra, hai chúng mày đều phải cả. Nhưng cái phải của thằng này bằng hai cái phải của thằng kia. Vậy thằng này được thắng kiện.
Trả nợ
Một anh chàng nọ, lúc còn sống công nợ quá nhiều, khi chết các chủ nợ đâm đơn xuống kiện với Diêm Vương; Diêm Vương tra thấy đúng như vậy, mới bắt anh ta hoá kiếp làm trâu cày trả nợ.
Anh ta van xin:
– Bẩm Diêm Vương, con vay chúng nó cả thảy mười quan tiền nhưng chúng nó cay nghiệt lắm. Chúng nó bắt nợ mẹ đẻ nợ con lãi nặng, rồi nhập vào vốn, con đã trả bao nhiêu năm trời mà vẫn không xong, xin cho được làm bố chúng nó may ra mới trả hết nợ cho chúng nó được!
Diêm Vương ngạc nhiên lắm, mới hỏi:
– Thế là nghĩa làm sao?
Anh chàng ta trả lời:
– Làm kiếp trâu chỉ có hạn, còn làm bố chúng nó thì chẳng những phải lo lắng cho nó suốt đời người. Rồi lúc chết có bạc nghìn, bạc vạn cũng để lại cho chúng nó cả. Lại còn một nỗi chúng nó bóp hầu, bóp họng người ta, người ta cứ gọi thằng bố chúng nó ra mà chửi. Có được như vậy thì may ra con mới trả hết nợ!
Không còn chỗ
Một người ăn mày rách rưới hom hem, đến xin ăn trước cửa nhà giàu nọ. Chủ nhà đã không cho lại còn chửi:
– Cút đi ngay ! Rõ trông như người dưới địa ngục mới lên vậy!
Nghe thấy nói vậy, người ăn mày vội vã trả lời:
– Phải đấy, tôi vừa ở dưới địa ngục lên đây.
Người nhà giàu nói:
– Đã xuống đấy, sao không ở hẳn, còn lên đây làm gì cho bẩn mắt?
Người ăn mày trả lời:
– Ở dưới đấy, các nhà giàu chiếm hết chỗ rồi. Vì thế không ở được nên phải lên.
Bia mộ người giàu
Một người vừa mới nổi lên giàu có, đã vội chết. Người bạn đến ông cử nọ xin một bài thơ kể đức nghiệp người chết để ghi vào bia dựng trước mộ.
Ông cứ nghĩ mãi mà chẳng thấy ở ông nhà giàu nọ chẳng có gì đáng ghi nhớ, chẳng nhẽ lại để bia trơn, đánh làm một bài thơ sau:
Ông này lúc mẹ sinh ra
Lọt lòng thì khóc oa oa
Càng ngày ông càng nhớn tướng
Dần dần ông trở về già
Nay ông đã hoá ra ma.
Trả thù
Một chú bé nọ học nghề thợ may nhưng không may gặp phải người thợ cả rất ác, chú bé luôn bị đánh chửi rất thậm tệ. Chú bé rất căm tức, chẳng biết phải làm sao, cố chịu khổ mà học lấy nghề làm ăn.
Một hôm, ở nhà nọ sắp có đám cưới, mới tìm người thợ cả đến cắt cho con dâu bộ quần áo.
Chú bé liền nảy ra một kế báo thù, liền tìm đến nhà nọ bảo:
– Xin được báo trước là độ này ông ấy hay dở chứng điên điên khùng khùng đấy, hễ cơn điên nổi lên là bạ ai cũng cắn.
Chủ nhà nghe chú bé học may nói thế rất lấy làm khó nghĩ. Việc thì gấp, ngày cưới đến nơi mà quanh làng chỉ có mỗi người thợ may, mà lại rất khéo. Phân vân mãi chủ nhà bèn hỏi:
– Thế những lúc ông ta nổi cơn điên thì làm thế nào?
Ba người đầy tớ
Một lão nhà giàu nọ nổi tiếng là khó tính kén chọn mãi mới thuê được ba người đầy tớ. Ba anh, ba đức tính: Anh thì cẩn thận, anh thì lo xa và một anh rất lễ phép.
Một hôm, thằng con cả lên tám tuổi lão ngã xuống ao đầu làng, anh cẩn thận trông thấy vội về bẩm với chủ:
– Bẩm ông, cậu cả nhà ta chẳng may ngã xuống ao, xin ông cho phép con được vớt cậu lên ạ!
Khi cậu cả được vớt lên thì chết nghẻo tự bao giờ, lão nổi giận vác gậy đuổi anh cẩn thận đi.
Còn anh hay lo xa được lão giao việc đi mua quan tài cho cậu cả. Đến chiều, anh lo xa mang về hai cỗ. Thấy vậy, lão trừng mắt lên quát:
– Sao mày lại mua những hai cỗ, hả thằng kia?
Anh lo xa trả lời:
– Bẩm ông, ấy là con phòng xa, nhỡ cậu hai chẳng may có chết đuối thì có cái dùng ngay ạ!
Lão uất quá, lại vác gậy đuổi. Anh phòng xa chạy biến mất. Chỉ còn anh lễ phép là vẫn được lão giữ lại. Một lần, lão có việc, bèn sai anh này và một người nữa cáng đi. Trời mưa, gặp chỗ lội bùn tới tận ống chân mà anh lễ phép chẳng một lời phàn nàn, vẫn vui vẻ đi băng băng. Lão thấy vậy mới khen:
– Thằng này khá lắm! Cứ chịu khó vào rồi ta sẽ may cho bộ cánh mà mặc.
Anh đầy tớ nghe thấy nói thế, vội đặt cáng xuống giữa đống bùn đang lội, vòng tay lễ phép thưa:
– Con xin đa tạ ông chủ!
Vẫn chưa chết
Một ông nhà giàu nọ có việc phải đi vắng, gọi anh đày tớ lại dặn:
– Mày phải trông nhà cửa cẩn thận, có cái chân giò tao mua treo ở trạn với con gà trống nhốt trong chuồng đừng để chó mèo nó tha đi đấy nhé!
Rồi chỉ vào chai rượu nói tiếp:
– Đây là chai thuốc độc để đánh chuột. Uống là chết đấy!
Chủ nhà đi khỏi, anh đầy tớ bắt gà làm thịt, luộc chân giò rồi lấy chai rượu ra đánh chén say bí tỉ. Khi chủ về thấy anh đầy tớ vẫn nằm dưới đất, nồng nặc hơi men liền đánh thức dậy hỏi gà, chân giò và chai rượu đâu mất. Người đầy tớ khóc lóc mà thưa rằng:
– Con nghe lời ông coi nhà, chẳng may con mèo tha mất cái chân giò, con chó thì vồ gà trống chạy mất. Con sợ bị ông mắng vội lấy chai thuốc độc ra uống chết quách đi. Thế mà đến bây giờ vẫn chưa chết.
Chết hóc
Có một anh chàng nọ mỗi khi nhà có giỗ thì đem chén hạt mít ra rót rượu mời khách. Đang ăn uống vui vẻ, bỗng một ông khách tự dưng bưng mặt khóc hu hu chủ nhà ngạc nhiên lắm mới hỏi:
– Sao đang vui tự nhiên bác lại khóc làm vậy?
Khách gạt nước mắt mà rằng:
– Tôi không thể nín được khi nhìn thấy cái chén này.
Chủ nhà lấy làm lạ hỏi:
– Cái chén này nó cũng như mọi cái chén khác thôi mà.
Khách mới nói:
– Tôi sực nhớ ra anh bạn tôi chết oan vì uống rượu bằng chén hạt mít như vậy này.
– Sao lại thế?
– Tại cái chén nhỏ quá anh ta vô ý nuốt cả chén cho nên bị hóc mà chết.
Chủ nhà vỡ lẽ, hiểu ý vội mang chén lớn ra thay.
Bán không được giá
Hai bố con nhà nọ vào rừng săn cọp chẳng may cha bị cọp tha đi. Người con giơ súng lên định bắn cứu cha. Người cha máu me chảy ròng ròng, vội kêu lên:
– Nhằm chân mà bắn, đừng bắn vào mình kẻo hỏng da, bán không được giá.