Home » Posts tagged 'truyện cười dân gian hay'

Tag Archives: truyện cười dân gian hay

DMCA.com Protection Status

Xử kiện giỏi

Ở một huyện nọ, có viên quan phụ mẫu nổi tiếng xử kiện giỏi. Một hôm, quan xét xử kiện cáo của hai người. Người nọ biết mình đuối lý nên đã hối lộ quan một lạng bạc. Còn người kia tuy biết mình có lý, xong nghĩa chưa chắc mình đã thắng nên đã hối lộ quan hai lạng bạc. Trước công đường quan phán xử:

– Xét ra, hai chúng mày đều phải cả. Nhưng cái phải của thằng này bằng hai cái phải của thằng kia. Vậy thằng này được thắng kiện.

Trả nợ

Một anh chàng nọ, lúc còn sống công nợ quá nhiều, khi chết các chủ nợ đâm đơn xuống kiện với Diêm Vương; Diêm Vương tra thấy đúng như vậy, mới bắt anh ta hoá kiếp làm trâu cày trả nợ.

Anh ta van xin:

– Bẩm Diêm Vương, con vay chúng nó cả thảy mười quan tiền nhưng chúng nó cay nghiệt lắm. Chúng nó bắt nợ mẹ đẻ nợ con lãi nặng, rồi nhập vào vốn, con đã trả bao nhiêu năm trời mà vẫn không xong, xin cho được làm bố chúng nó may ra mới trả hết nợ cho chúng nó được!

Diêm Vương ngạc nhiên lắm, mới hỏi:

– Thế là nghĩa làm sao?

Anh chàng ta trả lời:

– Làm kiếp trâu chỉ có hạn, còn làm bố chúng nó thì chẳng những phải lo lắng cho nó suốt đời người. Rồi lúc chết có bạc nghìn, bạc vạn cũng để lại cho chúng nó cả. Lại còn một nỗi chúng nó bóp hầu, bóp họng người ta, người ta cứ gọi thằng bố chúng nó ra mà chửi. Có được như vậy thì may ra con mới trả hết nợ!

Không còn chỗ

Một người ăn mày rách rưới hom hem, đến xin ăn trước cửa nhà giàu nọ. Chủ nhà đã không cho lại còn chửi:

– Cút đi ngay ! Rõ trông như người dưới địa ngục mới lên vậy!

Nghe thấy nói vậy, người ăn mày vội vã trả lời:

– Phải đấy, tôi vừa ở dưới địa ngục lên đây.

Người nhà giàu nói:

– Đã xuống đấy, sao không ở hẳn, còn lên đây làm gì cho bẩn mắt?

Người ăn mày trả lời:

– Ở dưới đấy, các nhà giàu chiếm hết chỗ rồi. Vì thế không ở được nên phải lên.

Bia mộ người giàu

Một người vừa mới nổi lên giàu có, đã vội chết. Người bạn đến ông cử nọ xin một bài thơ kể đức nghiệp người chết để ghi vào bia dựng trước mộ.

Ông cứ nghĩ mãi mà chẳng thấy ở ông nhà giàu nọ chẳng có gì đáng ghi nhớ, chẳng nhẽ lại để bia trơn, đánh làm một bài thơ sau:

Ông này lúc mẹ sinh ra
Lọt lòng thì khóc oa oa
Càng ngày ông càng nhớn tướng
Dần dần ông trở về già
Nay ông đã hoá ra ma.

Trả thù

Một chú bé nọ học nghề thợ may nhưng không may gặp phải người thợ cả rất ác, chú bé luôn bị đánh chửi rất thậm tệ. Chú bé rất căm tức, chẳng biết phải làm sao, cố chịu khổ mà học lấy nghề làm ăn.

Một hôm, ở nhà nọ sắp có đám cưới, mới tìm người thợ cả đến cắt cho con dâu bộ quần áo.

Chú bé liền nảy ra một kế báo thù, liền tìm đến nhà nọ bảo:

– Xin được báo trước là độ này ông ấy hay dở chứng điên điên khùng khùng đấy, hễ cơn điên nổi lên là bạ ai cũng cắn.

Chủ nhà nghe chú bé học may nói thế rất lấy làm khó nghĩ. Việc thì gấp, ngày cưới đến nơi mà quanh làng chỉ có mỗi người thợ may, mà lại rất khéo. Phân vân mãi chủ nhà bèn hỏi:

– Thế những lúc ông ta nổi cơn điên thì làm thế nào?

Đọc Tiếp…

Ba người đầy tớ

Một lão nhà giàu nọ nổi tiếng là khó tính kén chọn mãi mới thuê được ba người đầy tớ. Ba anh, ba đức tính: Anh thì cẩn thận, anh thì lo xa và một anh rất lễ phép.

Một hôm, thằng con cả lên tám tuổi lão ngã xuống ao đầu làng, anh cẩn thận trông thấy vội về bẩm với chủ:

– Bẩm ông, cậu cả nhà ta chẳng may ngã xuống ao, xin ông cho phép con được vớt cậu lên ạ!

Khi cậu cả được vớt lên thì chết nghẻo tự bao giờ, lão nổi giận vác gậy đuổi anh cẩn thận đi.

Còn anh hay lo xa được lão giao việc đi mua quan tài cho cậu cả. Đến chiều, anh lo xa mang về hai cỗ. Thấy vậy, lão trừng mắt lên quát:

– Sao mày lại mua những hai cỗ, hả thằng kia?

Anh lo xa trả lời:

– Bẩm ông, ấy là con phòng xa, nhỡ cậu hai chẳng may có chết đuối thì có cái dùng ngay ạ!

Lão uất quá, lại vác gậy đuổi. Anh phòng xa chạy biến mất. Chỉ còn anh lễ phép là vẫn được lão giữ lại. Một lần, lão có việc, bèn sai anh này và một người nữa cáng đi. Trời mưa, gặp chỗ lội bùn tới tận ống chân mà anh lễ phép chẳng một lời phàn nàn, vẫn vui vẻ đi băng băng. Lão thấy vậy mới khen:

– Thằng này khá lắm! Cứ chịu khó vào rồi ta sẽ may cho bộ cánh mà mặc.

Anh đầy tớ nghe thấy nói thế, vội đặt cáng xuống giữa đống bùn đang lội, vòng tay lễ phép thưa:

– Con xin đa tạ ông chủ!

doc truyen cuoi doc truyen cuoi doc truyen cuoi


Liên Kết Bạn Bè

Quảng Cáo