Home » Posts tagged 'truyện bựa'

Tag Archives: truyện bựa

Vấn nạn họp lớp

Hàng xóm vừa xảy ra vụ này.

Có cụ bà 90 tuổi đau yếu ở nhà một mình suýt nữa hạc giá tiên du vì quá bữa dẫn tới hạ đường huyết, may con bé hàng xóm phát hiện kịp. Bình thường cụ sống cùng gia đình giáo Thứ. Giáo Thứ là con trai đầu của cụ, năm nay đã ngoại lục tuần, nguyên là hiệu trưởng trường cấp 3 ở quê. Hôm nay vợ con đi biển Cửa Lò cả, giáo Thứ thì nghe nói được đám trò cũ kéo đi dự hội khóa từ sáng sớm.

Mãi hơn 3 giờ chiều giáo Thứ mới phóng xe máy về nhà. Mặt đỏ như gà chọi, quần áo xộc xệch, mồm thở ra toàn mùi hồng xiêm. Là chỗ thân tình, điên quá mình mới quát giáo Thứ:

Đọc Tiếp…

Cắn miếng khoai

Lão Hạc đưa củ khoai lang lên mồm, không cắn ngay mà cứ day day, mút mút, lôi ra đút vào, trông không đứng đắn chút nào, xong lão chửi: “Mất dạy!”. “Cụ chửi tôi à?” – Ông giáo vừa bóc khoai vừa hỏi lại. “À không! Tôi chửi Putin chứ! Nga và U-cờ-zai-lạ là láng giềng tốt của nhau, vậy mà hắn nỡ đem quân sang đánh, thế có khác nào ông giáo cầm đòn gánh sang oánh lão Hạc tôi không?”. Ông giáo cắn 1 miếng khoai: “Chuyện bên Tây, kệ cụ nó đi, à nhầm, cụ kệ nó đi!”. Lão Hạc cắn 1 miếng khoai: “Kệ sao được! Nó sẽ tạo tiền đề cho những thằng hàng xóm ngỗ ngược khác được đà bắt nạt các nước láng giềng nhỏ bé”.

Đọc Tiếp…

Bãi phân chó

Chưa bao giờ, nhà văn hoá xã tiếp đón một vị khách nào long trọng nhường vậy: thảm đỏ trải từ đầu đường tới phòng khách, từ phòng khách qua phòng ăn, từ phòng ăn sang toa-loét. Khẩu hiệu, cờ hoa, băng rôn rực rỡ. Cả trăm thôn nữ ngực to, eo nhỏ, váy đỏ, nội y đen, má hồng, mắt xanh đứng thành hàng hai bên nghênh đón.

Đến chi tiết rất nhỏ là giấy chùi đí.t hôm nay cũng được thay bằng loại xịn nhất, chứ bình thường là không có, hoặc có cũng chỉ là mấy tờ báo nội san cũ của xã. Mà chùi bằng cái báo này nguy hiểm lắm: không nói đến việc nó cứng, bẩn, gây xước xát, hỏng hậu môn, mà nghiêm trọng hơn: còn hỏng cả công danh, sự nghiệp. Chả là có lần, bà lao công dọn toa-loét phát hiện một mẩu báo “đã qua sử dụng” có in ảnh ông chủ tịch xã đang cười rất tươi, nhưng mồm ông lại dính một vệt đen đen. Tiên sư bố cái đứa nào mất dạy: bao chỗ không chùi, lại chùi đúng chỗ có ảnh ông; mắt, mũi, tai không chùi, nó chùi giữa mồm ông.

Đọc Tiếp…

Lần đầu xem phim mát

Năm thứ nhất, vào ký túc được mấy hôm thì mình quen một thằng khóa trên tên là Sướng quê ở Hà Tây. Ở ký túc, Sướng nổi tiếng chym to và hay tắm truồng. Chiều chiều, nếu bắt gặp một thằng cởi trần, chân tay, người ngợm lẻo khẻo như que củi, trên đầu đội quả xô nhựa, bên dưới súng ống lắc lư… đang lừ đừ đi từ cầu thang tầng 4 xuống bể nước thì chắc chắn đó là Sướng đại hiệp.

Có lần đang tắm chợt nghe tiếng mấy đứa con gái kêu ré lên ở cầu thang, chạy lại xem thì té ra có hai em gái đang lên tầng 3 thăm bạn trai thì bất ngờ đụng phải Sướng – đầu đội xô, chân bước lạng giạng trong tình trạng củ cải không mảnh vải che thân. Thằng Biển cười hè hè bảo: “Mẹ thằng chó này bựa thế!” Sướng nói: “Bọn nó chả thích bỏ mẹ ra còn giả vờ”. Mình hỏi, thằng này tài thật, mày không ngượng à? Sướng cười nhăn răng bảo: “Biết mặt thằng đéo nào đâu mà ngượng”.

Đọc Tiếp…

Chuyến công tác của giáo sư Huấn

Hình ảnh giáo sư Huấn đến thăm hỏi, động viên em H. và gia đình sau biến cố liên quan đến chủ shop Mai Hường, vừa được chia sẻ lên mạng xã hội đã khiến cộng đồng nghẹn ngào cảm động.

Tại cuộc gặp gỡ, giáo sư Huấn và đoàn công tác đã bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc đối với hoàn cảnh của em và gia đình, đồng thời nhấn mạnh không có việc gì phải hổ thẹn, vì bản thân giáo sư trong quá khứ cũng từng xấu gấp nghìn lần, thậm chí nhiều lần suýt ký hợp đồng thi đấu cho tuyển Juve, nhưng rồi bằng đạo đức, bản lĩnh và tài năng kiệt xuất, giáo sư đã rũ bùn đứng dậy sáng lòa.

Đọc Tiếp…

Thất tịch bồn lanh

Việc đầu tiên tôi muốn làm sau khi ra tù là đi tìm anh Qảnh Râu Xuy – anh Qảnh thích hoa hồng, nên gọi là Qảnh Rose, phiên âm sang tiếng Việt thành: Qảnh Râu Xuy.

Ngày trước, tôi và anh Qảnh Râu Xuy là những công nhân xúc những nhát xẻng đầu tiên khởi công tuyến đường sắt trên giời. Vừa xúc, anh Qảnh vừa cười, bảo: “Tao ước khi nào tàu chạy, tao với mày sẽ là những hành khách đầu tiên lên tàu”. Ngoài ra, anh Qảnh còn rất nhiều những ước mơ điên rồ, thậm chí bệnh hoạn khác: chẳng hạn anh ước không phải làm gì, vẫn có người mang tiền đến cho anh ăn xài; anh ước có một lâu đài riêng, trong đó toàn là gái để anh chén thoải mái, anh sẽ là ông hoàng trong lâu đài ấy, được tôn kính, sùng bái…

Rồi cái đêm định mệnh ấy đến: đó là đêm anh Qảnh rủ tôi đi xử thằng Vim trọc, vì thằng đó dám nẫng mất em Tâm “giặc” – bạn gái của anh. Anh Qảnh Râu Xuy cay lắm, bảo: “Thằng Vim trọc đó chỉ được cái đẹp trai, tài giỏi, lắm tiền, làm sếp to thôi, chứ xét về tóc, sao nó nhiều bằng tao, vậy mà em Tâm lại lao theo nó”.

Đọc Tiếp…

Phụ nữ và ôtô

Hôm trước tôi với anh Tuất nhậu say, đang định gửi xe bắt taxi về thì chị Xinh – vợ anh Tuất bảo để chị lái cho. Thấy tôi có vẻ hơi lo, chị Xinh giơ luôn cái bằng ra trước mặt tôi, nói: “Đây, chị vừa lấy bằng sáng này xong”.

Nghe nói Thạch Sanh trước khi vào hang giết chằn tinh cứu công chúa đã phải làm vài bát rượu để lấy can đảm. Tôi lúc ấy có lẽ cũng vậy, nếu không nhờ rượu, chắc chả đủ can đảm bước lên xe chị.

Vào trong xe, tôi phê quá thiếp luôn đi. Tỉnh dậy thấy xe vẫn đứng im, tôi hỏi sao chưa đi, chị bảo đang tìm cái chân phanh, vừa thấy nó đây mà giờ đâu mất tiêu. “À, thấy rồi!” – chị reo lên mừng vui. Nhưng rồi một lát sau cái xe vẫn đứng im. Tôi sốt ruột ngó lên, thấy chị đang loay hoay thắt dây an toàn. Chị bảo việc thắt dây an toàn tuy chỉ là một hành động nhỏ, nhưng nó thể hiện đạo đức, trách nhiệm và ý thức rất lớn của người lái xe. Rồi chị càu nhàu: “Sao khó thắt thế nhỉ?”. Tôi bảo: “Đó là dây ghế phụ, dây ghế lái của chị bên tay trái ạ!”.

Đọc Tiếp…

Quất Lâm ngày về

Năm nhất đại học, tôi ở trọ cùng thằng Đát. Đát bị viêm xoang mãn tính, mũi lúc nào cũng khịt khịt, nên gọi là Đát “khịt”.

Tôi rất ngưỡng mộ Đát, bởi trong khi tôi chưa một lần nắm tay gái, thì Đát “khịt” đã mất trinh từ cuối cấp hai, dù là theo lời Đát, thì nó cũng chỉ là nạn nhân của một vụ cưỡng bức tình dục vô cùng khủng khiếp và tinh vi được thực hiện bởi chị hàng xóm – người nó luôn hết mực tin tưởng, kính trọng. Nó đã khóc, trăn trở và suy nghĩ rất nhiều về việc có nên báo công an không, nhưng cuối cùng, nó không dám, vì sợ lỡ báo rồi chị ấy phải đi tù, sẽ không còn ai cưỡng bức nó nữa: thế thì nó sẽ buồn chết mất!

Đọc Tiếp…

Cậu cả nhà Lưu Bị

Khổng Minh run run đưa con dao sắc lẹm lên gần cổ mình, bàn tay ngập ngừng chuẩn bị siết xuống thì bỗng có tiếng hét to: “Tiên sinh! Đừng làm vậy!”. Khổng Minh quay lại, và nhận ra là Lưu Bị vừa cưỡi ngựa tới, đầu Lưu Bị quấn một cái khăn tang trắng, phía sau yên ngựa chở một xác người được bọc trong tấm chăn loang lổ máu, vẫn đang nhỏ xuống từng giọt tong tong…

“Chuyện gì vậy tiên sinh?” – nghe Lưu Bị hỏi, Khổng Minh buông con dao xuống, thở dài: “Dịch bệnh giãn cách, tiệm tóc đóng cửa, thần phải tự cầm dao cắt thôi. Thế còn chúa công?” – Khổng Minh hỏi rồi hoang mang nhìn lên cái khăn tang trên đầu Lưu Bị, xong lại nhìn xuống cái xác quấn trong tấm chăn đẫm máu…

Đọc Tiếp…

Lũ chó

Cậu Vàng bước vào buồng, thấy lão Hạc đang xóc lọ gạo. Âm thanh lạo xạo rất mỏng, và Vàng biết tỏng: trong lọ đã gần hết gạo…

Vàng thì không sao, hết gạo nó có thể ăn cứt, không có cứt người thì ăn tạm cứt trâu, cứt bò, cứt gà, thậm chí là cứt nó, tức là cứt chó. Nhưng với lão Hạc thì hơi khó…

Vàng thấy lão Hạc đi ra ngõ, nó liền đi theo. Hóa ra, lão sang nhà chị Dậu vay gạo. Nghe lão Hạc trình bày xong, thay vì vào trong lấy gạo, thì chị Dậu lại đứng đó trình bày: “Dịch bệnh giãn cách ở nhà không lương mấy tháng trời, mà ăn uống chi tiêu vẫn vậy, thậm chí còn nhiều hơn, nên con cũng bí lắm cụ ạ! Như anh Dậu nhà con trước đi đóng gạch thuê, tối về mệt là anh lăn ra ngủ vật, giờ ở nhà rảnh, anh toàn vật con ra đóng, nên bị suy nhược, rồi vẹo cột sống, tốn cả đống tiền thuốc men! Cả cái Tí nhà con, trước làm ô-sin cho cụ Nghị, ăn ỉa tắm rửa bên đó, giờ nó ở nhà, tốn thêm tiền gạo, tiền giấy vệ sinh, xà bông, dầu gội. Con đang xin cho nó làm ô-sin online, kiếm đồng ra đồng vào, mà cụ Nghị chưa chịu!”.

Đọc Tiếp…

doc truyen cuoi doc truyen cuoi doc truyen cuoi


Liên Kết Bạn Bè

Quảng Cáo