Home » Truyện cười dân gian (Page 2)
Category Archives: Truyện cười dân gian
Bia mộ người giàu
Một người vừa mới nổi lên giàu có, đã vội chết. Người bạn đến ông cử nọ xin một bài thơ kể đức nghiệp người chết để ghi vào bia dựng trước mộ.
Ông cứ nghĩ mãi mà chẳng thấy ở ông nhà giàu nọ chẳng có gì đáng ghi nhớ, chẳng nhẽ lại để bia trơn, đánh làm một bài thơ sau:
Ông này lúc mẹ sinh ra
Lọt lòng thì khóc oa oa
Càng ngày ông càng nhớn tướng
Dần dần ông trở về già
Nay ông đã hoá ra ma.
Trả thù
Một chú bé nọ học nghề thợ may nhưng không may gặp phải người thợ cả rất ác, chú bé luôn bị đánh chửi rất thậm tệ. Chú bé rất căm tức, chẳng biết phải làm sao, cố chịu khổ mà học lấy nghề làm ăn.
Một hôm, ở nhà nọ sắp có đám cưới, mới tìm người thợ cả đến cắt cho con dâu bộ quần áo.
Chú bé liền nảy ra một kế báo thù, liền tìm đến nhà nọ bảo:
– Xin được báo trước là độ này ông ấy hay dở chứng điên điên khùng khùng đấy, hễ cơn điên nổi lên là bạ ai cũng cắn.
Chủ nhà nghe chú bé học may nói thế rất lấy làm khó nghĩ. Việc thì gấp, ngày cưới đến nơi mà quanh làng chỉ có mỗi người thợ may, mà lại rất khéo. Phân vân mãi chủ nhà bèn hỏi:
– Thế những lúc ông ta nổi cơn điên thì làm thế nào?
Ba người đầy tớ
Một lão nhà giàu nọ nổi tiếng là khó tính kén chọn mãi mới thuê được ba người đầy tớ. Ba anh, ba đức tính: Anh thì cẩn thận, anh thì lo xa và một anh rất lễ phép.
Một hôm, thằng con cả lên tám tuổi lão ngã xuống ao đầu làng, anh cẩn thận trông thấy vội về bẩm với chủ:
– Bẩm ông, cậu cả nhà ta chẳng may ngã xuống ao, xin ông cho phép con được vớt cậu lên ạ!
Khi cậu cả được vớt lên thì chết nghẻo tự bao giờ, lão nổi giận vác gậy đuổi anh cẩn thận đi.
Còn anh hay lo xa được lão giao việc đi mua quan tài cho cậu cả. Đến chiều, anh lo xa mang về hai cỗ. Thấy vậy, lão trừng mắt lên quát:
– Sao mày lại mua những hai cỗ, hả thằng kia?
Anh lo xa trả lời:
– Bẩm ông, ấy là con phòng xa, nhỡ cậu hai chẳng may có chết đuối thì có cái dùng ngay ạ!
Lão uất quá, lại vác gậy đuổi. Anh phòng xa chạy biến mất. Chỉ còn anh lễ phép là vẫn được lão giữ lại. Một lần, lão có việc, bèn sai anh này và một người nữa cáng đi. Trời mưa, gặp chỗ lội bùn tới tận ống chân mà anh lễ phép chẳng một lời phàn nàn, vẫn vui vẻ đi băng băng. Lão thấy vậy mới khen:
– Thằng này khá lắm! Cứ chịu khó vào rồi ta sẽ may cho bộ cánh mà mặc.
Anh đầy tớ nghe thấy nói thế, vội đặt cáng xuống giữa đống bùn đang lội, vòng tay lễ phép thưa:
– Con xin đa tạ ông chủ!
Vẫn chưa chết
Một ông nhà giàu nọ có việc phải đi vắng, gọi anh đày tớ lại dặn:
– Mày phải trông nhà cửa cẩn thận, có cái chân giò tao mua treo ở trạn với con gà trống nhốt trong chuồng đừng để chó mèo nó tha đi đấy nhé!
Rồi chỉ vào chai rượu nói tiếp:
– Đây là chai thuốc độc để đánh chuột. Uống là chết đấy!
Chủ nhà đi khỏi, anh đầy tớ bắt gà làm thịt, luộc chân giò rồi lấy chai rượu ra đánh chén say bí tỉ. Khi chủ về thấy anh đầy tớ vẫn nằm dưới đất, nồng nặc hơi men liền đánh thức dậy hỏi gà, chân giò và chai rượu đâu mất. Người đầy tớ khóc lóc mà thưa rằng:
– Con nghe lời ông coi nhà, chẳng may con mèo tha mất cái chân giò, con chó thì vồ gà trống chạy mất. Con sợ bị ông mắng vội lấy chai thuốc độc ra uống chết quách đi. Thế mà đến bây giờ vẫn chưa chết.
Chết hóc
Có một anh chàng nọ mỗi khi nhà có giỗ thì đem chén hạt mít ra rót rượu mời khách. Đang ăn uống vui vẻ, bỗng một ông khách tự dưng bưng mặt khóc hu hu chủ nhà ngạc nhiên lắm mới hỏi:
– Sao đang vui tự nhiên bác lại khóc làm vậy?
Khách gạt nước mắt mà rằng:
– Tôi không thể nín được khi nhìn thấy cái chén này.
Chủ nhà lấy làm lạ hỏi:
– Cái chén này nó cũng như mọi cái chén khác thôi mà.
Khách mới nói:
– Tôi sực nhớ ra anh bạn tôi chết oan vì uống rượu bằng chén hạt mít như vậy này.
– Sao lại thế?
– Tại cái chén nhỏ quá anh ta vô ý nuốt cả chén cho nên bị hóc mà chết.
Chủ nhà vỡ lẽ, hiểu ý vội mang chén lớn ra thay.
Bán không được giá
Hai bố con nhà nọ vào rừng săn cọp chẳng may cha bị cọp tha đi. Người con giơ súng lên định bắn cứu cha. Người cha máu me chảy ròng ròng, vội kêu lên:
– Nhằm chân mà bắn, đừng bắn vào mình kẻo hỏng da, bán không được giá.
Thầy đồ liếm mật
Một thầy đồ nọ ngồi ở nhà kia dạy trẻ học. Buổi chiều, chủ nhà đem mời thầy ăn một đĩa bánh rán mật. Ăn hết bánh mà thấy trên đĩa còn dính nhiều mật, thầy rất muốn ăn nốt nhưng chả lẽ trước mặt các học trò mà lại thè lưỡi liếm mật thì coi sao tiện. Thầy nghĩ ra một kế, bèn dõng dạc bảo các học trò:
– Nào! Bây giờ ta cho các con một chữ này nếu không ai nói được thì đánh đòn.
Nói rồi thầy ung dung liếm ngang đĩa mật một đường, rồi giơ đĩa lên hỏi:
– Chữ này là chữ gì?
Các trò ngơ ngác nhìn nhau, buồn cười mà không dám hở môi. Thầy quát:
– Chữ “Nhất” mà cũng không biết. Thật là dốt quá! Thầy lại liếm dọc một đường từ dưới lên rồi hỏi:
– Thế chữ này là chữ gì?
Học trò lại ngơ ngác. Thầy quát:
– Đúng là một lũ cơm toi! Chữ “Thập” mà không đứa nào biết cả!
Thầy liếc sang đĩa thấy vẫn còn nhiều mật, tiếc quá mới liếm một vòng quanh đĩa, rồi hỏi rằng:
– Bây giờ thì đứa nào không nói được đây là chữ gì tao tuốt xương ra
Cả đám học trò ngồi im thít. Thầy quát rồi đánh đét xuống chiếu một tiếng mà rằng:
– Chữ “Điền” mà không đứa nào biết. Thật là ngu như lợn.
Để tráp lại vậy
Có một thầy đồ dạy học trò ở nhà kia. Hôm ấy, nhà có giỗ, cỗ bàn, chè cháo bày ra la liệt trên bàn. Thầy rất thích ăn chè, mới ăn vụng một lúc hai bát. Chủ nhà trông thấy không nói gì vì sợ thầy ngượng.
Chẳng may thầy ăn phải bát chè có ruồi chết, đêm đến đau bụng cố nhịn vì sợ chó dữ nhưng đến khuya không chịu được, bí quá đành phải tương ngay vào cái tráp luôn mang bên mình.
Sáng dậy trời còn mờ mờ, thầy ôm cái tráp mang ra đồng để đổ cái của nợ đi cho mất tích. Ra đến cửa thì bị ông chủ nhà đón lại, chủ sợ thầy ngượng vì chuyện ăn vụng chè nên tìm đi nơi khác, bèn cố níu lại khẩn khoản:
– Xin thầy ở lại, đừng đi. Có việc gì đâu mà thầy phải làm thế…
Thầy vội nói:
– Không, không có việc gì đâu. Tôi ra đây một lát rồi về ngay.
Tưởng thầy nói dối, chủ nhà càng kéo co tợn:
– Thầy đừng đi. Thầy bảo đi về ngay mà còn mang tráp theo làm gì. Nếu vậy thì thầy để tráp lại đây vậy!
Nói rồi, tay giằng lấy cái tráp. Thầy đồ càng hoảng, kéo tráp về, chủ nhà quyết không buông. Hai bên co kéo nhau, thầy kéo được nhưng mạnh quá, mất đà ngã lẩn, làm cái tráp văng ra ngoài cứt bắn ra tung toé.
Tại thầy không hỏi
Có một thầy đồ tính rất hay sĩ diện. Một hôm, có người mời thầy sang nhà chơi. Khi đi thầy cho một học trò theo hầu. Thầy đến, chủ nhà ân cần hỏi han:
– Thầy đi đường xa mỏi mệt, chúng tôi lấy làm ái ngại quá!
Thầy mệt nhưng vẫn nói sĩ:
– Từ nhà sang đây, đi xe thì có gì là nhọc nhằn!
Học trò nhìn thầy như tiếc rẻ nói:
– Giá như lúc ấy, thầy giả thêm cho nó một xu thì ta đến đây còn sớm và không mệt hơn nhiều.
Thầy xầm mặt lại, anh đày tớ biết mình lỡ lời, còn chủ nhà thì tủm tỉm cười. Về nhà thầy mắng:
– Ai cho phép mày chõ mồm vào? Từ giờ trở đi nếu tao không hỏi mà mở mồm ra thì chỉ có chết nghe chưa.
Bánh tao đâu ?
Một thầy đồ nọ được người ta mời đi ăn cỗ. Thầy cho cậu học trò nhỏ theo hầu. Ăn xong, chủ nhà mang bánh ra tráng miệng, còn thừa vài chiếc. Thầy rất muốn lấy đưa về nhưng sợ mọi người nhìn thấy, mất thể diện. Chợt nghĩ ra một cách, thầy cầm mấy cái bánh thản nhiên đưa cho cậu học trò bảo:
– Này, con cầm lấy.
Rồi nháy mắt ra hiệu, ý bảo cất đi đem về cho thầy. Học trò không hiểu được cái nháy mắt thâm thúy của thầy, bèn cầm lấy ăn kỳ hết.
Thấy thế, thầy giận lắm nhưng trước đông đủ mọi người không làm sao được. Chiều về, thầy vẫn còn tiếc, kiếm cớ trả thù trò. Lúc hai thầy trò đi cùng hàng, thầy mắng:
– Mày bằng vai phải lứa với tao hay sao mà dám đi ngang hàng với tao?
Cậu học trò sợ, đi tụt lại đằng sau. Thầy lại quát:
– Mày đi cứ như áp giải tao là thằng tù thế hả?
Trò vội vàng chạy lên phía trước, thầy lại mắng:
– Mày có phải là bố tao đâu mà đi đằng trước.
Cậu học trò ngơ ngác quay lại thưa:
– Con đi như thế nào cũng bị thầy mắng cả. Thầy bảo con phải biết làm sao ạ?
Thầy trừng mắt, quát:
– Thế bánh của tao đâu?