Home » 2018 » Tháng Năm

Monthly Archives: Tháng Năm 2018

Thằng bạn tôi

Tôi là thằng khá cẩn thận, trong ví lúc nào cũng thủ sẵn một chiếc bao cao su để lúc khẩn cấp là có cái dùng, nhưng nếu so về độ cẩn thận thì tôi vẫn phải gọi thằng bạn tôi là cụ: vì trong ví nó không chỉ có bao cao su, mà còn cả thuốc tránh thai nữa. Tôi hỏi: “Có bao cao su rồi còn cần thuốc tránh thai làm gì?”, nó bảo: “Phòng khi bao thủng”. Tôi cười, rồi lại hỏi: “Thế mày không sợ trường hợp vừa bao thủng vừa gặp con bé nó nhờn thuốc à?”. Nó bảo: “Không, vì tao xuất ngoài mà”. Cẩn thận vậy nên một trong những tiêu chí của phụ nữ khiến nó thích thú nhất không phải là vòng 1, chả phải vòng 3, mà lại là “đã đặt vòng”.

Mặt sau điện thoại của nó có dán một tờ giấy ghi số điện thoại của vợ, bố mẹ vợ, bố mẹ ruột, anh em ruột, tóm lại là cả họ nhà nó. Tôi biết nó ghi vậy là để nhỡ điện thoại có mất thì người nhặt sẽ biết mà mang trả, nhưng tôi không hiểu là tại sao phải ghi nhiều số thế. Tôi hỏi thì nó bảo: “Ghi một số sợ lúc người ta gọi số đó lại bận hoặc tắt máy, nên cứ ghi cả họ vào cho yên tâm, vì trường hợp cả họ cùng tắt máy là rất hiếm”.

Khi mua nhà cũng vậy, nó nghiên cứu, tính toán cẩn trọng, và cuối cùng, quyết định chọn mua căn chung cư có một vị trí mà theo nó là cực kỳ đắc địa: phía Đông giáp hồ nước, phía Tây giáp vườn cây, phía Nam giáp bệnh viện, phía Bắc giáp nghĩa trang. Tôi hỏi sao lại chọn như thế, nó bảo: “Giáp hồ nước là để nếu chung cư cháy thì trèo lên tầng thượng nhảy xuống hồ; giáp vườn cây để nếu hồ cạn nước thì trèo ngọn cây đu xuống; giáp bệnh viện để nếu đu cây xuống bị ngã chấn thương thì đưa vào viện cấp cứu luôn; giáp nghĩa trang để nếu chấn thương nặng quá không qua khỏi thì đưa ra nghĩa trang chôn luôn”.

Đọc Tiếp…

Những câu hỏi của con trai

Hôm ấy, đột nhiên con nhóc nhà mình hỏi: “Bố ơi, tại sao lúc đi ngủ, con nằm ở giữa hai bố mẹ, mà sáng dậy, con lại cứ bị đẩy vào góc trong vậy?”. Mình sững người, chợt nhận ra con đã đủ lớn để được nghe một câu trả lời nghiêm túc của những bậc làm cha làm mẹ về cái vấn đề tế nhị này, vậy nên mình dắt nó ra ban công, chỉ vào ông mặt trời, bảo: “Cũng giống như ông mặt trời thôi con, lúc đi ngủ, ông ấy lặn xuống, khuất dưới rặng cây này, nhưng sáng hôm sau ngủ dậy, ông ấy lại mọc lên từ cái mặt hồ đằng kia. Đến ông mặt trời còn bị như vậy, thì con là trẻ con, làm sao tránh khỏi”.

Rồi hôm sau, nó chạy từ nhà cô Hạnh bên hàng xóm về, chắc vừa nhìn được cái gì lạ lắm ở bên đó, nên nó hỏi: “Sao ti cô Hạnh to, mà ti mẹ lại bé thế hả bố?”. Mình thở dài, bảo: “Bố chưa được nhìn ti cô Hạnh, nên không biết to cỡ nào, nhưng cuộc đời rất công bằng con ạ: cô Hạnh ti to thì sẽ bé cái khác, mẹ ti bé thì sẽ có cái khác to”. Nó nghĩ một lát rồi reo lên: “Đúng rồi! Cô Hạnh ti to nhưng bụng rất bé. Mẹ ti bé nhưng bụng rất to”.

Đọc Tiếp…

Bảo bối của sư phụ

Các sếp ở trên vừa đưa về sở thú chỗ tôi một con hà mã. Theo các tiến sĩ hà mã học hàng đầu của Việt Nam thì đây là giống hà mã quý hiếm, được nhập khẩu nguyên con từ khu đầm lầy Nam Mỹ, trên thế giới hiện nay chỉ còn sót lại đúng ba con: một con đực đang được nuôi ở sở thú chỗ tôi, một con cái đang được chăm sóc tại khu bảo tồn động vật Châu u, và một con bê-đê đang ở đâu không rõ.

Các sếp yêu cầu sở thú chỗ tôi chăm sóc con hà mã thật chu đáo theo chế độ đặc biệt: ngày phải tắm cho nó hai lần bằng nước nóng – vì nó quen với khí hậu ấm vùng Nam Mỹ, nếu tắm nước lạnh nó rất dễ bị cảm cúm, ho có đờm và sổ mũi; Cỏ cho nó ăn cũng phải là cỏ nhập ngoại, mấy trăm nghìn một thùng, mỗi bữa nó xơi mấy thùng, toi cả triệu bạc. Tất nhiên, tiền là do trên rót xuống, chả phải của chúng tôi, nhưng nhìn nó ngốn tiền ừng ực giống như một gã bợm nốc bia hơi trong một chiều trời nóng nực mà tôi xót xa muốn đứt từng khúc ruột.

Tôi thấy khá kì quặc: vợ tôi đôi ba ngày mới tắm một lần còn được, tại sao cái con vật xấu xí này lại phải tắm hai lần mỗi ngày? Trâu bò quanh đây lâu nay vẫn ăn cỏ thường mọc đầy ngoài đường, vẫn khoẻ re, cớ gì phải tốn tiền nhập cỏ ngoại cho cái thứ hà mã đần độn như thế? Nghĩ vậy nên tôi lệnh cho nhân viên tuần chỉ tắm cho con hà mã ấy một lần, và cho nó ăn bằng thứ cỏ dại cắt ngoài vườn… Và mọi việc vẫn ổn, chả sao cả! Còn tôi, nhờ ăn bớt được tiền nhập cỏ, nên mỗi ngày, tôi đút túi cả triệu bạc ngon lành…

Nhưng rồi đùng một cái: con hà mã lăn ra chết. Và sự cố này, tất nhiên, khiến tôi vô cùng lo sợ: lo là lo các sếp ở trên biết chuyện sẽ phiền phức; còn sợ là sợ sẽ mất đi cái khoản tiền triệu vẫn đều đều hàng ngày chảy vào túi tôi…

Đọc Tiếp…

Truyện cười vui nhất trong tuần ( P 83)

Tình yêu của vợ và điện thoại thằng bạn thân , Bí kíp làm việc suốt 30 năm không chán ,Ước được nghèo khổ một ngày , Tuyệt đối không chết vì tình , Vợ nổi điên khi chồng làm từ thiện là những truyện cười vui nhất trong tuần

Vợ nổi điên khi chồng làm từ thiện

Người chồng vừa trở về nhà liền khoe với vợ:

– Vừa nãy, anh đã quyên góp đồng hồ, điện thoại và cả 500 đô la cho một người vô gia cư.

– Anh điên rồi à? – người vợ gào lên – Anh nghĩ cái quái gì khi bỏ một đống tiền ra cho người ta thế?

– Ồ, em yêu! Em sẽ không thể nào tưởng tượng được việc anh cảm thấy tâm hồn mình nhẹ nhõm, xúc động, hạnh phúc đến nhường nào khi gã cất con dao vào lại trong túi đâu.

Đọc Tiếp…

Chuyện cái tivi

Tôi nhớ không lầm, thì đó là vào những năm 1990, cả làng tôi chỉ có đúng hai cái tivi: một của nhà chú Uy làm bí thư xóm, một của lão Trọng bán thịt chó ngoài chợ. Những đợt có bóng đá, chúng tôi hay xem ở nhà chú Uy, vì chú thường bê tivi để ra ngoài hiên, ngay trước cái sân rộng mênh mông, chúng tôi tha hồ ngồi, khỏi lo tranh giành, giữ chỗ. Phía góc sân nhà chú còn có cái bể nước mưa to như cái bể phốt, đang xem mà khát nước cứ tự nhiên ra đó vục gáo dừa múc lên mà tu ừng ực.

Nhưng có một điều hơi bực là chú Uy lại cứ kê một hàng gạch ở ngay chỗ đầu sân, đoạn gần cái tivi. Đứa nào đến sớm sẽ ngồi hàng đầu, và ngồi lên mấy viên gạch đó, thành ra những người đến sau và ngồi sau rất khó xem – do cái bọn đằng trước ngồi cao quá. Vậy là ai đến sau, muốn xem ngon lành, thì phải đi kiếm gạch. Kiếm cũng dễ thôi, chỉ cần ra cái sân kho ở ngay đó, có đống gạch tập kết của xã dùng để xây nhà tình thương cho mấy cụ già neo đơn, rồi cứ việc khuân về. Tất nhiên, lúc xem xong, đứa nào cũng nhấc mông chuồn thẳng, chả đứa nào thèm ở lại dọn dẹp cái đống gạch vứt ngổn ngang, bừa bãi trên sân.

Đọc Tiếp…

Trạm thu giá

Năm nay giá đỗ nhà tôi được mùa: cọng nào cọng ấy đều to, dài, cong, đầu cửng lên, miết nhẹ một phát là nước chảy ra ri rỉ… Nhưng, vâng, tiên sư nó, lại là nhưng: vẫn là cái vòng luẩn quẩn muôn thuở: được giá mất mùa, được mùa mất giá. Làm lụng vất vả, bán ngực cho đất bán mông cho trời, để rồi giá đỗ thu hoạch xong bán không ai mua, cho không ai lấy, vứt bừa bãi ra đấy, lợn không thèm ngó, chó không thèm tha, gà không thèm mổ…

Thường khi bà con nông dân gặp khó khăn trong việc tiêu thụ nông sản thì sẽ có các tổ chức cá nhân đứng ra phát động các phong trào giải cứu (chẳng hạn như lợn ế thì có phong trào “giaicuulon”, bưởi ế thì có phong trào “giaicuubuoi”), nên tôi tin, sớm muộn gì cũng sẽ có phong trào giải cứu giá đỗ.

Và điều tôi mong chờ đã tới, khi mà mới sáng nay thôi, thằng con hồ hởi chạy về, khoe rối rít: “Bố ơi! Nhà ta sống rồi! Trên huyện họ đang thu mua giá đỗ để hỗ trợ nông dân đấy”. Tôi phấn khởi, thuê luôn chiếc xe tải chở giá đỗ lên huyện bán…

Tới điểm thu mua giá đỗ rồi, nhưng trái với sự nhộn nhịp như những lần giải cứu lợn hay bưởi, thì ở cái điểm giải cứu này, không khí khá im lìm. Cho xe chầm chậm dừng lại ở đoạn chốt canh, tôi cẩn thận hỏi một anh đang ngồi gác chốt:

Đây có phải trạm thu giá không anh?

Đọc Tiếp…

Nộp 100k rồi chạy ngay đi

Chị họ tôi bỏ nhà ra đi đã hơn chục năm. Không ai biết chị đi đâu, làm gì trong suốt quãng thời gian dài đằng đẵng ấy. Lý do vì sao chị họ tôi bỏ nhà ra đi thì lát nữa tôi sẽ nói sau, giờ, tôi muốn kể về chị họ tôi trước đã.

Truyền thuyết kể rằng: một lần mẹ chị ra đồng bón phân, nhìn thấy một vết chân lợn rất to in trên mặt ruộng nên đã tò mò ướm thử vào. Về nhà, mẹ chị bị chậm kinh, mua que thử thai thì hai vạch. Tất nhiên là mẹ chị có thai với bố chị, còn cái bàn chân lợn thì nó không liên quan gì, chủ yếu kể ra vậy để nghe cho nó ly kì.

Ngay từ cái thời khắc chuẩn bị chào đời, chị đã bộc lộ cái tính khí trái khoáy đến quái gở của mình. Thường khi sinh sẽ có hai dạng: thai xuôi (đầu chui ra trước) và thai ngược (chân chui ra trước), nhưng chị thì chẳng thuộc cái thể loại gì: chị cứ chổng mông ra ngoài, khiến mẹ chị rặn bở hơi tai mà không tài nào phọt chị ra được. May sao gặp ông bác sĩ cao tay: ông ấy lấy tờ 100k huơ đi huơ lại, chị nhìn thấy liền thò tay chộp, chỉ chờ có vậy, bác sĩ túm tay chị lôi ra ngay.

Đọc Tiếp…

Truyện cười vui nhất trong tuần ( P 82)

Vợ cáu vì chồng hèn nhát , Một phụ nữ đâm đơn đòi ly dị chồng , Chữ ‘nhẫn’ trong tình yêu , Bị mắng vì gặp con vẹt thông minh là những truyện cười được xem nhiều nhất trong tuần.

Bị mắng vì gặp con vẹt thông minh

Ở đó ông ta thấy một con vẹt với một dây màu tía buộc vào chân trái của nó và một dây màu nâu buộc vào chân phải của nó. Ông ta hỏi chủ hàng ý nghĩa của những sợi dây.

– À, đây là một con vẹt được huấn luyện công phu. Nếu ông giật sợi dây màu tía, nó nói tiếng Pháp và nếu ông giật sợi dây màu nâu, nó nói tiếng Đức,- Ông chủ trả lời.

– Vậy à! Và cái gì xảy ra nếu tôi giật cả hai sợi giây? – Người khách tò mò hỏi.

– Tao ngã khỏi chỗ đậu, thằng ngu!! – Con vẹt thét lên.

Đọc Tiếp…

Bộ Phò

Từ lâu, tôi đã rèn cho mình được một thói quen: cứ khi nào trượt lô, tôi lại đi đá phò để giải đen, còn nếu trúng, tôi sẽ đi đá phò để ăn mừng. Chả biết có phải nhờ thế không mà mấy anh em trong khu coi tôi là cuốn từ điển sống về phò: Tôi nhớ được hết quê quán, tên tuổi, ngày tháng năm sinh của các em phò trong khu; nhớ cả hoàn cảnh gia đình: nhà có bao nhiêu anh chị em, đang học tập, công tác ở đơn vị nào, ông bà nội ngoại còn hay mất… tôi đều nắm được tất.

Tôi hay đá một em phò tên Phương – vì Phương rất xinh xắn, ngoan hiền, dễ thương, lại con nhà gia giáo. Có lần, Phương đã thổ lộ với tôi rằng Phương làm nghề này không phải vì tiền, mà là vì đam mê, vì yêu nghề. Chả cần Phương nói thì tôi cũng tự cảm nhận được điều đó: cái đam mê và lòng yêu nghề của Phương thể hiện ở việc Phương rất chịu khó lên mạng xem phim để cập nhật những tư thế mới, ở những tiếng rên trầm bổng, du dương Phương thốt ra từ cuống họng, và ở sự tha thiết, nhịp nhàng mỗi lần Phương nhấp nhổm…

Đọc Tiếp…

doc truyen cuoi doc truyen cuoi doc truyen cuoi


Liên Kết Bạn Bè

Quảng Cáo