Home » Võ Tòng Đánh Mèo » Giết con chim nhạ

Giết con chim nhạ

Tắt chặn Quảng Cáo Để Ủng Hộ 1 Ly Cafe cho mình Bạn Nhé !
 Nghe đọc truyện cười Online trên Tiktok 

Đường Tăng cưỡi ngựa cả ngày đau đít quá thì lúc này cũng đã xuống ngựa đi bộ cùng ba đồ đệ. Nắng hoàng hôn vàng ươm hắt xuống con đường chiều quanh co khiến cho năm cái bóng người ngựa ấy trải dài, mấp mô in lên sườn đồi tròn trĩnh thoai thoải phía trước mặt, tựa như năm ngón tay của trai gã phong tình đang dày vò bộ ngực ửng hồng của cô thôn nữ còn trinh.

Mấy thầy trò đều đã thấm mệt nên muốn tìm chỗ nghỉ qua đêm. Đi thêm một quãng nữa, họ gặp hai quán trọ: một chắc mới khai trương, rất khang trang, phòng ốc to, gọn gàng, có chỗ để ngựa, có điều hòa, K+, wifi cùng mấy cậu phục vụ choai choai đứng mời chào đon đả; một thì lụp xụp, tối tăm, tường tre, mái lá, chả có gì cả, chỉ có mỗi em gái mặt mũi son phấn lòe loẹt, mặc chiếc quần bò rách ngắn hở bẹn và chiếc áo hai dây cũn cỡn lộ cả xu chiêng.

Ngộ Không, Bát Giới và Sa Tăng đồng loạt quay ra nhìn sư phụ, ý như muốn hỏi sư phụ định thuê nhà trọ nào. Sư phụ hắt hơi sổ mũi liền mấy cái, bảo: “Ta độ này đang có dấu hiệu viêm xoang, nằm điều hòa hay chảy nước mũi và một số loại nước khác, rất khó chịu. Thôi, thuê cái chỗ quán lá kia đi, cho nó gần gũi với thiên nhiên. Với cả nhìn cái kiểu son phấn và phong cách ăn mặc thiếu thốn rách rưới của cô gái kia thì biết ngay cô ấy là con gái nhà lành, chúng ta là người tu hành, đương nhiên phải hướng tới cái thiện, cái lành”.

Bốn thầy trò nhận phòng, tắm rửa xong thì cũng vừa lúc bữa tối được dọn lên. Vừa ngồi vào bàn ăn, sư phụ đã giật mình, mắt nhắm nghiền, tay chắp trước ngực, đầu lắc liên tục vẻ kinh sợ: “Lạy Chúa tôi! Bần tăng là người xuất gia, cớ sao thí chủ lại cho món gà luộc lên thế này! Ô Mai Gót! Tội lỗi! Tội lỗi”.

Lão chủ quán thấy phản ứng của sư phụ vậy thì rối rít xin lỗi, vội vàng mang con gà đi rồi lệnh cho đầu bếp làm món khác, nhưng sư phụ đã gạt đi, bảo: “Khỏi cần làm món khác cho mất thì giờ. Bần tăng xuất gia tuy không ăn thịt gà, nhưng nếu có nước luộc gà hay lòng mề thì cứ đưa lên ăn tạm cũng được”. Chủ quán cúi đầu vâng lời, rồi lại hỏi bằng giọng dè dặt: “Thế còn món giò bò này, có bỏ đi không ạ?”. Sư phụ xua tay: “Giò bò thì không sao, vì nó đã qua chế biến rồi, không còn nguyên con nữa, ăn được! Ăn được!”. Lão chủ quán lại hỏi: “Thế còn món trứng vịt lộn chắc phải bỏ đi ạ? Vì nó còn nguyên con”. Sư phụ lại xua tay: “Trứng vịt lộn không sao, vì nó vẫn chưa chào đời, chưa đủ đầy các bộ phận, ăn được! Ăn được!”.

Chủ quán ôm con gà luộc toan bước đi thì lại nghe sư phụ gọi giật lại, hỏi: “Thí chủ có rượu chay không, xin mang cho bần tăng và các đồ đệ đây một chút!”. Chủ quán lộ vẻ ngạc nhiên, tròn xoe mắt: “Dạ! Rượu chay là rượu gì ạ?”. “Là rượu được nấu từ gạo, mì, ngũ cốc, hoa quả chứ không phải nấu từ thịt”. “À, vậy thì có ạ! Thánh tăng muốn dùng loại rượu chay nào: San Lùng, Táo Mèo, Nếp cái hoa vàng hay Vodka?”. Sư phụ ngẫm ngợi chút rồi bảo: “Ờ… Thôi, cứ mang cả mấy loại ấy ra đây!”.

Đi đường cả ngày oải, lại thêm mấy chai rượu chay, nên xong bữa là bốn thầy trò leo lên giường ngủ ngay. Lát sau, tưởng như tất cả đều đã say giấc nồng thì không: một bóng người cựa quậy, từ từ nhỏm dậy, rón rén chui ra khỏi chăn. Cái bóng ấy vơ lấy một thứ gì đó đặt lên chỗ nó vừa nằm rồi trùm chăn lại: trông hệt như vẫn có người đang nằm ở đó vậy. Rồi nó nhẹ nhàng đẩy cửa, khẽ lách ra ngoài.

Cái bóng đi về phía cuối vườn – nơi có lão chủ quán đã đứng đợi sẵn. Thấy cái bóng, lão chủ quán mới cúi đầu chào, thều thào vẻ buồn rầu: “Thưa thánh tăng: Có kinh rồi ạ!”. “Thật sao? Vậy tốt quá rồi! Bần tăng lặn lội từ Đông Thổ Tiểu Đường sang tận Tây Mỗ xa xôi cũng chỉ vì muốn lấy được kinh thôi, thế mà không ngờ lại có được kinh ở nơi này”. Lão chủ quán xua tay: “Không phải! Ý ta nói là cái con bé mà thánh tăng yêu cầu ấy, hôm nay nó có kinh rồi, không phục vụ ngài được! Ngài vui lòng chọn em khác ạ!”.

Sư phụ nghe thế thì lộ vẻ bực bội, hậm hực cắn môi, nói: “Vậy cho ta cái con bé chân dài mà mặc quần ngắn ấy cũng được!”. “Con bé nào ạ?”. “Thì cái con bé con nhà lành mà mặc quần bò rách, đứng ở cổng hồi nãy ấy!”. “À, con bé đó thì thánh tăng phải đợi, vì đang có khách chơi”.

Chủ quán đã nói vậy thì sư phụ cũng chả còn cách nào ngoài chờ đợi. Rồi lão chủ quán dẫn sư phụ vào trong một căn buồng tối thui, nơi đã có sẵn cả chục người lố nhố đang ngồi xếp hàng chờ đến lượt. Sư phụ lặng lẽ ngồi đầy sốt ruột. Cánh cửa buồng hé mở, gã khách mua dâm đã xong việc uể oải từ trong buồng bước ra, vừa mặc quần vừa móc tiền trả. Một gã khác đang ngồi đợi trong đám, biết đã tới lượt mình bèn tự giác tụt quần đi vào.

Thường, khi mua dâm xong, khách sẽ xấu hổ với lòng mà lẳng lặng chuồn luôn, nhưng cái gã vừa mua dâm xong ấy thì khác: gã không chuồn mà cứ đứng sững ra đó như trời trồng, há hốc mồm, vẻ mặt sợ hãi đến tột độ, đó là bởi hắn đã nhận ra người đang đứng trước mặt hắn, đang nhìn hắn với ánh mắt đầy thất vọng, phẫn nộ và căm giận ấy chính là sư phụ hắn.

Hắn khuỵu xuống, ôm chân sư phụ định giải thích gì đó, nhưng chưa kịp mở mồm thì đã nghe giọng sư phụ hắn gằn rít lên từng tiếng qua kẽ răng: “Ngộ Không! Ngươi là người xuất gia mà đi mua dâm à? Ngươi làm xấu mặt ta. Nếu ta không phát hiện và bám theo bắt quả tang ngươi thì ngươi còn định lừa sư phụ của ngươi đến bao giờ?”.

Mặc cho Ngộ Không van xin và gào khóc thảm thiết dưới chân, sư phụ vẫn lạnh lùng tiếp lời: “Thực ra ta muốn đuổi ngươi lắm rồi, nhưng vì đây mới là lần thứ hai ngươi mua dâm, mà theo quy định thì phải 4 lần mua dâm mới bị đuổi. Thế nên, ngươi cứ thử mua dâm thêm 2 lần nữa xem, đến lúc ấy, đừng trách sư phụ tàn nhẫn!”. Ngộ Không nghe vậy thì đập đầu xuống đất tạ ơn lia lịa. Sư phụ cũng đã có vẻ nguôi ngoai hơn, bèn hạ giọng: “Còn không mau đi về phòng đi, ở đây lâu, hai sư đệ của ngươi biết chuyện, chúng nó cười cho nhục mặt”.

Ngộ Không liêu xiêu đứng dậy, vừa lau nước mắt, vừa sụt sùi đáp: “Dạ, cái đó thì không lo. Con tin là hai đệ ấy sẽ không cười con đâu ạ!”. Ngộ Không vừa dứt lời thì nghe phía sau có tiếng hô đồng thanh: “Vâng! Chúng con không cười đâu ạ!”. Sư phụ quay lại và nhận ra là Bát Giới và Sa Tăng, hai đứa đã ngồi đầu hàng chờ tự bao giờ.

Sư phụ chua chát thở dài, muốn đuổi cả hai thằng đó quá, mà chợt nhớ ra là Bát Giới mới mua dâm lần đầu, còn Sa Tăng cũng mới chỉ lần thứ ba. Rồi sư phụ bất lực nhìn ra ngoài bầu trời đêm thăm thẳm. Có tiếng chim kêu “khằng khặc, khằng khặc” văng vẳng trong không trung mịt mùng, hệt như tiếng cười ai đó đang trêu ngươi nỗi buồn của sư phụ.

“Tiếng chim gì vậy?” – Nghe sư phụ hỏi, lão chủ quán liền đáp lời: “Dạ! Là chim Nhạ ạ!”. Sư phụ nheo mày: “Ta mới chỉ nghe tới loài chim Nhại, chứ chưa nghe thấy chim Nhạ bao giờ. Hai loài chim ấy có gì khác nhau?”. “Dạ, có hai điểm khác nhau ạ: thứ nhất là chim Nhại có chữ “i” còn chim Nhạ không có chữ “i”; thứ hai: chim Nhại là biểu tượng cho sự tốt đẹp, đúng đắn, có ích cho xã hội, còn chim Nhạ ngược lại: toàn dính dáng đến mấy thứ điên khùng, nhố nhăng và khiến cho dư luận bực mình thôi ạ!”.

Sư phụ nghe vậy thì gật gù, nhìn lên bầu trời đêm âm u, rồi lẩm bẩm chửi thầm: “Ừ! Tiên sư con chim Nhạ”.

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo

doc truyen cuoi doc truyen cuoi doc truyen cuoi


Liên Kết Bạn Bè

Quảng Cáo