Home » Truyện ma voz » Cơ chế tự động

Cơ chế tự động

Tắt chặn Quảng Cáo Để Ủng Hộ 1 Ly Cafe cho mình Bạn Nhé !
 Nghe đọc truyện cười Online trên Tiktok 

Đã bao giờ bạn bỏ quên điện thoại của mình?

Khi nào thì bạn nhận ra là mình đã quên nó? Tôi đoán bạn không chỉ đập tay vào trán và nói “chết tiệt” chẳng để làm gì cả. bạn không chỉ đơn giản là tự nhiên nhận thấy. gần như lúc nào cũng là bạn tìm điện thoại trong túi quần, túi xách, và bối rối đôi chút bởi vì nó không ở đó. Rồi sau đó bạn nhớ lại từng khoảnh khắc vào buổi sáng.

Chết tiệt.

Trong trường hợp của tôi, đồng hồ báo thức ở điện thoại đánh thức tôi dậy như mọi khi, nhưng rồi tôi nhận ra pin yếu hơn tôi nghĩ. Đó là chiếc điện thoại mới và nó có một thói quen khó chịu là để ứng dụng chạy hết pin suốt đêm. Vậy nên tôi cắm sạc trong lúc tắm thay vì bỏ vào túi như mọi khi. Đó chỉ là một thoáng trượt ra khỏi thói quen hàng ngày nhưng đó là tất cả những gì mà nó cần.

Quên lãng.

Không phải chì là tôi vụng về, tôi đã tìm hiểu về vấn đề này, đó là một chức năng do não đảm nhiệm. não bạn không chỉ làm một việc, mà nó làm nhiều việc cùng một lúc. Như khi bạn đang đi bộ, bạn nghĩ về đích đến và tránh chướng ngại vật, nhưng bạn không cần nghĩ việc giữ cho đôi chân di chuyển. nếu như bạn phải nghĩ về việc giữ cho đôi chân di chuyển, cả thế giới sẽ chuyển thành trò chơi QWOP buồn cười. (đại khái là một flash game điều khiển nhân vật chạy). tôi không nghĩ về việc phải thở như thế nào, mà tôi nghĩ về việc lấy một cốc cà phê trên đường đi làm. Tôi không nghĩ về việc tiêu hóa bữa sáng trong ruột, mà tôi nghĩ về việc liệu tôi có thể đón emily, con gái của tôi, từ nhà trẻ kịp thời gian. Hay lại dính phải lần trả phí học muộn nữa. Vấn đề là, não bộ có hẳn phần riêng để thực hiện thói quen hằng ngày, vì vậy những phần còn lại của não bộ có thể nghĩ về những việc khác.

Nghĩ về nó đi. Nhớ lại lần cuối bạn đi làm. Bạn nhớ những gì? Có thể là một chút. Hầu hết những chuyến đi bình thường hòa lại làm một, khoa học đã chứng minh rằng nhớ lại từng cái một là một việc khó khăn. Bạn làm một việc gì đó đủ lâu và nó trở thành thói quen. Bạn tiếp tục làm việc và dần dần từng chút một nó được chuyển qua phần não đảm đương việc thực hiện các thói quen. Não bạn cứ làm việc, và bạn chẳng hề nghĩ gì về nó cả. sớm muộn, bạn nghĩ về con đường đi làm cũng chỉ nhiều như nghĩ về việc giữ cho chân di chuyển khi bạn đi bộ. Có nghĩa là, gần như chẳng có gì cả

Hầu hết mọi người gọi đó là cơ chế tự động. nhưng có sự nguy hiểm ở đây. Nếu như bạn xen ngang vào thói quen, khả năng bạn nhớ về sự xen ngang đó cũng chỉ tốt như khi bạn cố gắng phá vỡ thói quen. Khả năng mà tôi có thể nhớ rằng điện thoại của tôi đang được sạc cũng chỉ như khả năng mà tôi có thể dừng không cho não tôi vào “chế độ thói quen buổi sáng” – cái mà đã khiến tôi nghĩ rằng điện thoại của tôi thực ra đang ở trong cặp. nhưng tôi đã không thể ngăn não tôi đi vào thói quen. tôi vẫn tắm như mọi khi. Thói quen bắt đầu. ngoại trừ sự quên lãng.

Cơ chế tự động bắt đầu.

Não tôi đã trở lại với thói quen. Tôi tắm, cạo râu, đài báo thời tiết đẹp, tôi lấy bữa sáng cho emily và cho con bé vào xe (con bé rất đáng yêu vào sáng hôm đó, nó phàn nàn về “ông mặt trời xấu” làm con bé chói mắt, và rằng nó không cho con bé ngủ trên đường đến nhà trẻ) và rời đi. Đó là thói quen. Chằng hề quan tâm rằng điện thoại của tôi đang ở trên kệ, sạc pin một cách âm thầm. não tôi đang ở trong thói quen, và trong thói quen đó, điện thoại của tôi đang ở trong cặp. đó là lý do tôi quên điện thoại. không phải do vụng về. không phải do cẩu thả. Chẳng gì cả, ngoài não tôi đi vào thói quen và chèn lên sự thay đổi.

Cơ chế tự động bắt đầu.

Tôi đi đến nơi làm việc. chưa gì mà ngày đã oi ả. “ông mặt trời xấu” đã bắt đầu thiêu đốt từ trước khi chiếc điện thoại “phản bội” đánh thức tôi. chiếc vô lăng vô cùng nóng khi tôi chạm vào. Tôi nghĩ tôi đã thấy tiếng emily đổi chỗ ở ghế sau để tránh ánh nắng. nhưng tôi phải đi làm. Nộp báo cáo. Tham dự buổi họp sáng sớm. phải đến tận khi tôi mua chút cà phê cho bữa sáng và sờ cái điện thoại, sự ảo tưởng bị tan vỡ. tôi hồi tưởng lại. tôi nhớ lại pin sắp hết. tôi nhớ mình đã cắm sạc. tôi nhớ mình đã để đó.

Điện thoại của tôi ở trên kệ.

Cơ chế tự động bị lỗi.

Một lần nữa, có sự nguy hiểm ở đây. Cho đến khi khoảnh khắc đó, khoảnh khắc mà bạn sờ tới cái điện thoại và sự ảo tưởng bị tan vỡ, nhưng phần não vẫn ở trong thói quen. Nó không có lý do để chất vấn cái thói quen đó, vì vậy nó mới là thói quen. Sự lặp lại đã ăn sâu. Nó không đơn giản là bất cứ ai cũng có thể nói “tại sao bạn lại quên điện thoại? bạn không nghĩ tới nó à? Làm sao mà bạn có thể quên được? bạn thật là cẩu thả”; mà quên mất điểm chính. não tôi đã nói rằng thói quen hoàn toàn bình thường, bất chấp thực tế rằng nó không phải vậy. không phải là tôi đã quên điện thoại của mình. Theo như não tôi, theo như thói quen, điện thoại của tôi ở trong cặp. tại sao tôi lại phải nghi ngờ điều đó chứ? Tại sao tôi lại phải kiểm tra? Tại sao tôi lại tự dưng nhớ, chẳng từ đâu cả, rằng điện thoại của tôi ở trên kệ? não tôi đã bị trói buộc bởi thói quen, và thói quen nói rằng điện thoại của tôi ở trong cặp

Càng lúc càng nóng. Buổi sáng nhanh chóng trôi qua và buổi trưa tới cùng với cái nóng kinh khủng. Những tia nóng có thể khiến cho mặt đường nứt nở. mọi người thay cà phê bằng sinh tố mát lạnh. Áo khoác được cởi, tay áo được xắn lên, cà vạt được nới lỏng, lông mày được dụi. công viên tràn ngập những người tắm nắng và những cửa hàng thịt nướng. không ai dám mở cửa sổ. và nhiệt kế thì tiếp tục tăng. Chết tiệt, may mà văn phòng có điều hòa nhiệt độ.

Nhưng, như mọi khi, cái nóng ban ngày nhường chỗ cho buổi tối mát mẻ. một ngày nữa, và lại thêm tiền. tôi vẫn nguyền rủa bản thân vì đã quên điện thoại, tôi về nhà. Cái nóng ban ngày đã hấp vào bên trong xe hơi, tạo ra một mùi kinh khủng ở đâu đó. Khi tôi về tới nhà, những viên sỏi lạo xạo nhẹ nhàng dưới lốp xe, vợ tôi đón tôi trước cửa nhà.

“emily đâu?”

Mẹ kiếp.

Quên điện thoại chưa đủ tệ hay sao. Sau tất cả tôi lại để quên emily ở cái nhà trẻ chết tiệt đó. Tôi tới trước cửa và bắt đầu tập lời xin lỗi, tự hỏi một cách vu vơ rằng liệu mình có thể lờ đi về việc đóng học phí muộn. tôi thấy một mẩu giấy dính ở trên cửa.

“vì lý do có kẻ phá hoại vào ban đêm, làm ơn hãy dùng cửa bên. Chỉ ngày hôm nay.”

Ban đêm? Cái gì? Cánh cửa sáng nay vẫn ổn cơ m……

Tôi chết lặng. đầu gối tôi tê cứng.

Kẻ phá hoại. sự thay đổi trong thói quen.

Điện thoại của tôi vẫn ở trên kệ.

Tôi đã không ở đây vào sáng nay.

Điện thoại của tôi vẫn ở trên kệ.

Tôi đã không lái xe qua đây bởi vì tôi đang uống cà phê. Tôi đã không thả emily xuống.

Điện thoại của tôi vẫn ở trên kệ.

Con bé chuyển chỗ. Tôi đã không thấy con bé trong gương.

Điện thoại của tôi vẫn ở trên kệ.

Con bé ngủ quên dưới “mặt trời xấu”.

Con bé không nói gì khi tôi lái qua nhà trẻ.

Điện thoại của tôi vẫn ở trên kệ.

Con bé đã thay đổi thói quen.

Điện thoại của tôi vẫn ở trên kệ.

Con bé thay đổi thói quen và tôi quên không thả con bé xuống

Điện thoại của tôi vẫn ở trên kệ.

9 tiếng. cái xe đó. Mặt trời rực lửa. không không khí. Không nước. không năng lượng. không giúp đỡ. Cái nóng đó. Chiếc vô lăng quá nóng để có thể chạm vào.

Cái mùi đó.

Tôi bước tới cửa xe. Tê liệt. shock.

Tôi mở cửa.

Điện thoại của tôi vẫn ở trên kệ và con gái tôi đã chết.

Cơ chế tự động bị lỗi.

Người Dịch : ghjkgk

doc truyen cuoi doc truyen cuoi doc truyen cuoi


Liên Kết Bạn Bè

Quảng Cáo