Home » Truyện cười dân gian

Category Archives: Truyện cười dân gian

May áo cho quan

Một viên quan nọ muốn may một cái áo để tiếp khách. Người thợ may biết xưa nay viên quan này nổi tiếng là luồn cúi quan trên, hách dịch với người dưới, liền hỏi:

– Xin được hỏi quan lớn xem ngài may kiểu áo này để tiếp hạng người nào ạ?

Quan có vẻ không vừa ý, gắt:

– Mày hỏi thế là thế nào?

Người thợ may liền đáp:

– Thưa ngài, con hỏi thế để may cho vừa, áo mặc hầu quan trên thì vạt đằng trước phải ngắn đi một tấc, còn nếu ngài mặc để tiếp dân đen thì vạt đằng sau phải ngắn đi một tấc ạ!

Xử kiện giỏi

Ở một huyện nọ, có viên quan phụ mẫu nổi tiếng xử kiện giỏi. Một hôm, quan xét xử kiện cáo của hai người. Người nọ biết mình đuối lý nên đã hối lộ quan một lạng bạc. Còn người kia tuy biết mình có lý, xong nghĩa chưa chắc mình đã thắng nên đã hối lộ quan hai lạng bạc. Trước công đường quan phán xử:

– Xét ra, hai chúng mày đều phải cả. Nhưng cái phải của thằng này bằng hai cái phải của thằng kia. Vậy thằng này được thắng kiện.

Vịt hai chân

Có thầy đề ở huyện nọ, tính rất hay nịnh quan, hễ thấy cái gì hơi khác một tý là vơ lấy, tán luôn. Một hôm đang đứng hầu quan ở công đường nhìn ra sân thấy con vịt đứng ngủ gật co một chân lên thầy đề kiếm chuyện nói:

– Dạ bẩm quan lớn, con vịt…

Quan lớn hỏi to:

– Con vịt nào hả thầy?

Không ngờ quan nói to, con vịt choàng tỉnh buông chân xuống, thầy đề lúng túng không biết nói gì, đành đáp liều.

– Dạ bẩm… con vịt hai chân ạ!

Quan thấy thầy đề nói vớ vẩn, liền nói:

– Vịt chẳng hai chân thì mấy chân hả thầy!

Thầy đề tán thơ quan

Có một viên quan nọ rất thích làm thơ Nôm, được thầy đề lại khéo tán tụng. Hễ khi làm được bài thơ nào, quan lại gọi thầy đề vào đọc cho nghe. Một hôm, thầy đề được quan cho gọi vào. Quan bảo:

– Tôi làm một bài thơ tứ tuyệt về cái chuồng chim mới sau nhà. Nhân tiện có thầy đây, tôi đọc, thầy nghe xem có được không nhé.

– Bẩm, xin được nghe quan đọc ạ!

Quan gật gù, lấy giọng ngâm nga:

Đọc Tiếp…

Lý sự với quan

Một ông quan huyện nọ, muốn giữ gìn trật tự trong địa bàn bèn cho ra yết thị: “Ai đi đêm phải cầm đèn”. Đêm hôm sau, quan đi tuần, va phải một người. Quan quát:

– Thằng này đi đâu? Có xem yết thị không hả?

Người nọ liền đáp:

– Dạ bẩm quan, con có xem ạ!

– Có xem, thế đi đêm sao không cầm đèn?

– Bẩm, đèn con đây ạ!

– Thế sao đèn không có nến?

– Dạ bẩm, trong yết thị chỉ thấy là cầm đèn, chứ không nói là trong đèn có nến ạ!

Đọc Tiếp…

Bôi bẩn mặt quan

Một anh nông dân nọ làm mâm cỗ để cúng ông bà thì bỗng nhiên một đàn ruồi từ đâu bay đến đậu cả xuống, làm uế tạp hết cả. Anh ta tức quá bèn lên quan để kiện.

Nghe hết sự việc, quan mới thong thả phân:

– Tao phép mày từ nay hễ thấy bà con chúng nó ở đâu thì tha hồ đánh cho chết.

Vừa hay, khi quan nói xong thì bỗng một con ruồi bay đến đậu ngay vào mặt quan. Anh nông dân nọ nhìn thấy vội chạy ngay đến mắm môi, giang thẳng tay tát bốp vào mặt quan mà quát:

– Tiên sư cha mày đã chết chưa!

Sang cả mình con

Trưa mùa hè nóng nực, lão nhà giàu nọ đi chơi về, mồi hôi mồ kê đầm đìa như tắm. Lão gọi người ở lấy quạt, quạt cho lão. Người ở cắm đầu quạt, một lúc lâu ráo hết mồ hôi. Lão khoái quá bảo:

– Ô! Mồ hôi của tao đi đâu hết cả rồi nhỉ?

Người ở bỏ quạt xuống, vòng tay thưa:

– Bẩm, nó sang cả mình con rồi ạ!

Không dám làm ông khổ lây

Một lão nhà giàu nọ vừa buôn bán vừa cho vay nặng lãi, bóp nặn từng xu, nhưng lại cứ ra vẻ ta đây không muốn giàu sang. Một hôm, có bạn đến chơi, lão than thở:

– Của nhiều cũng chẳng làm gì. Càng nhiều của càng khổ thân thêm.

Người bạn nghe nói thế mới bảo:

– Tôi chỉ thấy thiên hạ mong được có của, ít thì mong nhiều, nhiều thì mong nhiều nữa, chứ chẳng thấy ai nhiều của phàn nàn như ông bao giờ. Hay là ông thấy khổ quá thì chia bớt của cho tôi, để tôi gánh một phần cái khổ hộ ông?

Lão vội nói:

– Ấy chết! Đâu dám! Tôi có của đã lấy làm khổ rồi, đâu dám lại để ông phải khổ lây!

Trả nợ

Một anh chàng nọ, lúc còn sống công nợ quá nhiều, khi chết các chủ nợ đâm đơn xuống kiện với Diêm Vương; Diêm Vương tra thấy đúng như vậy, mới bắt anh ta hoá kiếp làm trâu cày trả nợ.

Anh ta van xin:

– Bẩm Diêm Vương, con vay chúng nó cả thảy mười quan tiền nhưng chúng nó cay nghiệt lắm. Chúng nó bắt nợ mẹ đẻ nợ con lãi nặng, rồi nhập vào vốn, con đã trả bao nhiêu năm trời mà vẫn không xong, xin cho được làm bố chúng nó may ra mới trả hết nợ cho chúng nó được!

Diêm Vương ngạc nhiên lắm, mới hỏi:

– Thế là nghĩa làm sao?

Anh chàng ta trả lời:

– Làm kiếp trâu chỉ có hạn, còn làm bố chúng nó thì chẳng những phải lo lắng cho nó suốt đời người. Rồi lúc chết có bạc nghìn, bạc vạn cũng để lại cho chúng nó cả. Lại còn một nỗi chúng nó bóp hầu, bóp họng người ta, người ta cứ gọi thằng bố chúng nó ra mà chửi. Có được như vậy thì may ra con mới trả hết nợ!

Không còn chỗ

Một người ăn mày rách rưới hom hem, đến xin ăn trước cửa nhà giàu nọ. Chủ nhà đã không cho lại còn chửi:

– Cút đi ngay ! Rõ trông như người dưới địa ngục mới lên vậy!

Nghe thấy nói vậy, người ăn mày vội vã trả lời:

– Phải đấy, tôi vừa ở dưới địa ngục lên đây.

Người nhà giàu nói:

– Đã xuống đấy, sao không ở hẳn, còn lên đây làm gì cho bẩn mắt?

Người ăn mày trả lời:

– Ở dưới đấy, các nhà giàu chiếm hết chỗ rồi. Vì thế không ở được nên phải lên.

doc truyen cuoi doc truyen cuoi doc truyen cuoi


Liên Kết Bạn Bè

Quảng Cáo