Home » Posts tagged 'truyen trao phung'

Tag Archives: truyen trao phung

Qua thực tế

Phóng viên phóng vấn một thiếu nữ trẻ:

– Em có hiểu giá trị của sức khoẻ sinh sản vị thành niên không?

– Dạ, em hơi biết một chút.

– Vì sao em biết? Em đã được tuyên truyền…?

– Không, em biết là vì em đã trải qua thực tế một lần rồi ạ.

Anh Đểu

Nhà anh Đểu có 3 anh chị em. Người anh cả được bố mẹ anh đặt tên là Dũng với mong muốn lớn lên sẽ trở thành một người đàn ông dũng mãnh, mạnh mẽ. Nhưng không, từ bé, Dũng đã tỏ ra là một chàng trai yêu màu tím, sống nội tâm, hay khóc thầm. Đến tuổi dậy thì, Dũng có chút thay đổi: vẫn yêu màu tím, vẫn sống nội tâm, vẫn hay khóc thầm, nhưng thêm cái nữa là thích thủ dâm. Cô chị thứ hai bố mẹ anh đặt tên là Trang với mong muốn lớn lên sẽ trở thành một người con gái nết na, đoan trang. Nhưng không, từ bé, Trang đã có sở thích ăn mặc hở hang, mất trinh từ khi chưa có kinh, học lớp chín đã có hơn chục mối tình. Trang không biết thư viện trường mình ở đâu, nhưng nhà nghỉ quanh vùng thì chỗ nào Trang cũng có dấu mông, và tất cả các cơ sở nạo phá thai của huyện Trang đều có thẻ hội viên thân thiết.

Nhận thấy cứ đặt tên một đằng thì con mình y rằng lại xằng ra một nẻo, nên khi đẻ đứa thứ ba, bố mẹ đã đặt tên anh là Đểu với mong muốn lớn lên anh sẽ trở thành một người tốt bụng, đàng hoàng được xóm làng mến yêu.

Anh Đểu học cùng lớp 1 với anh cả nhà tôi, nhưng anh Đểu bị đúp liên tục, nên khi anh cả tôi lên lớp 5 thì anh Đểu mới học lớp 2, và học cùng với chị gái tôi. Khi chị gái tôi lên lớp 5 thì anh Đểu mới học lớp 3, và học cùng với tôi. Tôi cũng chỉ được học cùng anh năm lớp 3 thôi, bởi khi tôi lên lớp 4 thì anh Đểu vẫn tiếp tục học lớp 3…

Đọc Tiếp…

Con chim đểu

Tôi là một tay chơi chim có tiếng, nhà tôi hiện có cả trăm lồng chim treo lủng lẳng, ai đến không cẩn thận là bị chim đập vào mặt. Chim tôi thi làng: nhất làng, thi xã: nhất xã, thi huyện: nhất huyện. Chả thế mà hôm tiễn chim tôi đi thi thành phố, bà chủ tịch huyện còn ân cần vuốt ve đầu chim tôi, bảo: “Cố lên cháu nhé! Chim của cháu là bộ mặt, là niềm tự hào của huyện ta đấy!”.

Gái theo tôi rất nhiều, nhưng tôi hiểu, các em ấy chả yêu tôi, mà chỉ thích chim tôi thôi. Bởi mỗi lần hẹn hò, câu đầu tiên các em ấy nói khi gặp tôi là: “Cho em xem chim anh nhé!”.

Tôi giờ không chơi chim nữa, mà chuyển sang làm chim: tôi nuôi chim để bán. Tôi có khả năng dạy cho chim nói nhại – tức là khi nghe nhiều lần một câu nói hay một âm thanh gì đó, con chim có thể tự lặp lại được y hệt – bởi vậy khách rất thích và tìm đến mua chim rất đông.

Đọc Tiếp…

Ông giáo và con chó vàng

Lão Hạc đang buồn chuyện gì không ai biết, chỉ biết lão hút thuốc lào liên tục. Lão vê những bi thuốc tròn tròn, to như đầu ti bà đẻ, nhét vào lỗ điếu, châm đóm, rít sòng sọc rồi ngửa mặt lên trời mà phê… Phê nhưng vẫn không giấu nổi sự não nề!

“Có chuyện gì mà cụ buồn thế?” – ông giáo hỏi rồi ngồi xuống bên cạnh, giật cái điếu cày trên tay lão Hạc, vê thuốc nhét vào lỗ điếu, châm đóm, rít một hơi sòng sọc… Lão Hạc đáp như khóc: “Trượt rồi ông giáo ạ!”. Ông giáo vừa nhả khói, vừa hỏi: “Lô hay đề ạ?”. “Không phải lô đề, mà là cậu Vàng. Tôi đưa cậu Vàng đi casting phim Lão Hạc, nhưng trượt rồi! Phần sủa và phần ăn cứt, cậu Vàng thể hiện tốt, nhưng đến phần bị siết thòng lọng và phải khóc lóc đòi hỏi chiều sâu nội tâm thì cậu Vàng diễn chưa tới”.

Đọc Tiếp…

Người yêu và chồng khác nhau ra sao ?

Hồi mới yêu, anh đưa em đi shopping. Em thích cái váy đỏ, anh rút ví mua luôn, dù giá của nó hơn 3 triệu. Em ôm cái váy, thấy lòng ẤM ÁP. Cưới rồi, em rủ anh đi mua quần áo, anh mở tủ, lôi cái váy đỏ ấy ra, bảo: “Đã rách đâu mà phải mua váy mới”. Em ôm cái váy, thấy lòng ẤM ỨC.

Hồi mới yêu, anh đưa em đi ăn đùi gà. Anh gọi cho em 5 cái, em chỉ dám ăn 3 vì sợ béo. Anh bẹo má em, bảo: “Cứ ăn đi, càng béo anh càng yêu!”. Em đưa đùi gà lên mồm, cảm giác thật XÚC ĐỘNG. Cưới rồi, em mua 5 cái đùi gà về, mới ăn được một, anh nhìn thấy bảo: “Ăn đéo gì suốt ngày, người to như con lợn”. Em bỏ cái đùi gà khỏi mồm, cảm giác bị XÚC PHẠM.

Hồi mới yêu, hôm sinh nhật em, anh đưa em đi chơi qua đêm, cả đêm hai đứa hì hụi trong nhà nghỉ. Sáng hôm sau em dậy, thấy một vệt máu hồng loang trên ga trắng, anh bảo: “Là quà sinh nhật cho em đó!”. Em nhìn vệt máu loang, cảm giác thật TUYỆT VỜI. Cưới rồi, hôm sinh nhật em, anh bận đi nhậu với lũ bạn anh qua đêm, cả đêm em vật vờ chờ anh ở nhà. Sáng hôm sau em dậy, thấy anh nằm bẹp cuối giường, một đống nôn màu cháo lòng loang trên ga trắng. Chắc đó là quà sinh nhật cho em. Em nhìn đống nôn, cảm giác thật TUYỆT VỌNG. .

Đọc Tiếp…

Đời là thế thôi

Có tiếng gọi ngoài cổng, cụ giáo tập tễnh bước ra. Thấy thấp thoáng bóng xe ôm Grab, cụ giáo xua tay: “Nhầm địa chỉ rồi anh nhé! Tôi không đặt xe!”. Nói xong, vừa định quay vào, cụ đã nghe giọng anh xe ôm nghẹn ngào: “Thầy không nhận ra con sao? Con là Tuấn, lớp trưởng lớp K69 của thầy ngày trước đây!”.

Cụ giáo không giấu nổi vẻ bất ngờ, lại gần, nheo mắt nhìn thật kỹ anh xe ôm: “Có phải là Tuấn, thủ khoa cả đầu vào lẫn đầu ra K69 không?”. Tuấn xúc động không nói nên lời, chỉ gật gật đầu liên hồi. Ai thì cụ giáo có thể quên, chứ Tuấn thì không, bởi suốt 4 năm đại học, Tuấn luôn là một trong những sinh viên xuất sắc nhất của lớp K69 với vô số những thành tích, những giải thưởng làm cụ giáo rất tự hào.

“Về nhà đi con, à nhầm, vào nhà đi con!” – Cụ giáo bồi hồi bảo cậu học trò cưng năm nào vào nhà, ân cần rót nước, pha trà…

“Lâu quá rồi không gặp nhỉ!” – cụ giáo nói, tay run run đẩy chén trà về phía Tuấn. “Dạ! – Tuấn nhấp một hụm trà, ngượng ngùng đáp – Nhưng con vẫn theo dõi thông tin về thầy qua Facebook đấy! Tất cả những bài thầy post, dù không đọc, nhưng con đều like, comment và share hết ạ! Mấy lần con chở khách qua khu này, cũng định vào thăm thầy rồi, nhưng chưa kịp vào thì điện thoại báo có cuốc mới, nên lại phải chạy đi đón khách.”

Và như sực nhớ, Tuấn chạy ra chỗ con Wave ghẻ của mình ngoài sân, cầm vào một túi gì đó đặt vào tay cụ giáo…

Đọc Tiếp…

Thành bại tại vợ

Thằng bạn tôi trước là một tay chuyên đi đòi nợ thuê. Bẵng một thời gian không liên lạc, hôm rồi gặp lại, nó khoe đã chuyển sang làm nhà văn, mà lại là nhà văn nổi tiếng, sách ra tằng tằng như ốc bươu vàng đẻ trứng, đặt tay lên phím là văn phun ra thành dòng như vận động viên su-mô đi té re. Nó giờ nó “hot” lắm: mỗi lần ra sách là độc giả chen chúc xếp hàng chật cứng trước cửa nhà xuất bản tranh nhau chờ mua. Ai may mắn mua được thì vừa cầm sách ra đến cổng đã có phe sách chạy tới gạ mua lại với giá cao gấp 10. Còn có vụ vài chục bác thương binh phóng xe ba gác húc đổ cửa xông thẳng vào nhà xuất bản chửi bới vì không mua được sách nữa…

Tôi hỏi: “Bí quyết gì khiến mày từ một thằng chuyên đòi nợ thuê và trượt tốt nghiệp vì môn Văn bị điểm liệt lại trở thành nhà văn nổi tiếng?”, nó đáp: “Tao mới lấy vợ!”. Thấy tôi ngơ ngơ, nó thở dài, bảo: “Văn chương thực ra chỉ là một phương thức để thể hiện những ấm ức, bức xúc mà người ta không dám nói ra bằng mồm hay bằng nắm đấm. Trước khi lấy vợ, đứa nào làm tao bức xúc là tao chửi, tao táng chết mẹ. Nhưng lấy vợ rồi, dù bức xúc, ấm ức đến đâu, tao vẫn phải nín. Khi những bức xúc, ấm ức bị dồn nén không thể giải tỏa bằng mồm hay bằng nắm đấm, chúng sẽ bung ra thành văn chương”.

Dứt lời nó vội vàng tạm biệt tôi, bảo đang bận đi dự họp báo ra mắt cuốn tiểu thuyết mới… 

Đọc Tiếp…

Cổ máy thời gian

Vợ hắn chết cách đây gần chục năm do bị một mảng bê tông trên tuyến đường sắt Cát Linh – Hà Đông đang thi công rơi trúng đầu. Để tang vợ xong, hắn lấy vợ hai, và từ đó bắt đầu xuất hiện sự lạ: bình thường không sao nhưng cứ mỗi lần hắn và vợ hai định “giao ban” là vợ cả lại hiện về thò tay bóp chặt dái hắn rồi xoắn như mì vằn thắn. Hắn đi xem, thầy bảo vợ hắn chết oan, hồn không siêu thoát, giờ muốn siêu thoát phải chờ đến ngày tuyến đường sắt Cát Linh – Hà Đông đi vào hoạt động, thầy sẽ cúng và rước vong vợ hắn lên tàu đi dạo một vòng, lúc ấy oan hồn vợ hắn mới yên lòng ngậm cười nơi chín suối.

Đọc Tiếp…

Lòng nhân ái

Sáng nay tôi đi đá phò, vô tình gặp lại thầy Dùi – người thầy rất đáng kính đã tận tình chỉ dạy tôi hồi mới chập chững bước vào nghiệp văn chương. Thầy Dùi đá ngay giường bên cạnh, vừa đá thầy vừa quay sang hỏi: “Sao lâu nay không thấy con ra sách?”. Tôi vừa phành phạch, vừa đáp: “Dạ, con không tìm được đề tài!”. Thầy ư ử: “Con thử viết về lòng nhân ái đi”. Tôi thở hồng hộc: “Khó tìm nguyên liệu thầy à!”. Thầy nhấp nhấp: “Nguyên liệu lấy từ cuộc sống, thiếu gì!”.

Nói rồi thầy xoay người đổi tư thế và tiếp lời: “Ví như ở Sài Gòn vừa có vụ nữ sinh 15 tuổi vào khám mũi xong bác sĩ bắt cởi quần áo khám thêm âm đạo nữa ấy. Bác sĩ khám vì đam mê chứ có thu thêm của bệnh nhân đồng nào nữa đâu. Đấy không là lòng nhân ái thì là gì?

Đọc Tiếp…

Củ to không lo chết đói

Khi xin vào làm chân trông xe ở chỗ quán bia đầu phố, tôi giấu nhẹm chuyện mình đã có bằng đại học, thế mà không hiểu sao mấy thằng trông xe cùng tôi vẫn biết, và chúng tỏ thái độ khinh khỉnh. Chúng không nói, nhưng tôi hiểu, trong lòng chúng đang giễu: “Tưởng có bằng đại học mà ngon sao? Cuối cùng cũng là thằng trông xe như mấy đứa thất học bọn tao thôi!”.

Tôi mặc kệ, bởi tôi tin: dù làm gì thì có bằng cấp vẫn cứ hơn. Rồi sẽ tới ngày chúng mày nhận ra điều đó… 

Đọc Tiếp…

doc truyen cuoi doc truyen cuoi doc truyen cuoi


Liên Kết Bạn Bè

Quảng Cáo